Tiểu Thư Máu Lạnh

Sau khi đám tay chân đó định thần lại, họ lập tức trở nên hung hãn, không hẹn mà cùng xông về phía tôi.

 

“Đừng ra tay vội.” Song lại giơ tay lên, hờ hững nói.

 

Đám thuộc hạ đó của hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn về vị trí cũ.

 

“Anh là ai?” Song bước lên trước một bước, áp sát tôi, vừa cẩn thận quan sát tôi, vừa thờ ơ hỏi.

 

“Người Hoa Hạ.” Tôi mỉm cười.

 

“Tôi biết anh là người Hoa Hạ, điều tôi hỏi là anh làm nghề gì.”

 

“Ha ha, anh Song, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này anh định giải quyết thế nào? 

 

Mặt Song nở một nu cười quỷ dị: “Giải quyết thế nào à? Các anh gây sự ở quán tôi, đương nhiên phải đền tiền. Hơn nữa, cô gái này đã đồng ý uống rượu với bạn tôi, nói được thì phải làm được. Nhưng bây giờ, bạn tôi bị thương rồi, e là không uống rượu được, chỉ có thể đổi sang tôi thôi, cô ấy uống với tôi vài ly là sẽ xong chuyện.”

 

Tôi lắc đầu: “Anh Song, nếu tôi từ chối thì sao?”

 

“Ha ha, từ chối? Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy suy xét cho kỹ trước xem có đánh lại mười mấy anh em của tôi không đã. Nếu không thì họ sẽ lôi các anh ra ngoài, tiện thể đưa các anh tới đồn cảnh sát, để các anh ăn vài bữa cơm tù của Xiêng La trong đó.”

 

Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được cười. Cơm tù của Xiêng La đúng là tôi đã ăn rồi, khó nuốt muốn chết.Hắn muốn cho tôi ăn lại thứ đồ ăn cho lợn đó hay sao?Hắn nghĩ nhiều rồi.

 

Tôi cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Song, tôi cho anh một cơ hội, bảo người của anh lập tức đi ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”

 

“Hối hận? Ha ha ha ha…” Song ngửa cổ cười lớn một cách khoa trương. Đám tay chân đó cũng cười suồng sã theo hắn, đến đám người vây xem xung quanh cũng cười hô hố lên theo.

 

Hiển nhiên đa số khách hàng ở đây đều biết Song.Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, quán bar này nằm ở nơi hẻo lánh, không khí và hoàn cảnh ở đây khá quỷ dị, thường chỉ có khách quen đến là nhiều, hơn nữa khách hàng đến đây đa số đều không bình thường.

 

“Phương Dương, các cậu đi đi.” Trong tiếng cười vang lên không chút kiêng dè, Ôn Hân đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau, nói khẽ.

 

Tôi ngoảnh lại, hơi khó tin hỏi: “Cậu bảo bọn tôi đi, không lẽ cậu định ở lại đây à?”

 

Ôn Hân cúi đầu: “Đông người thế này, chắc họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là tôi uống với họ vài ly thôi. Nhưng nếu các cậu không đi, khéo khi sẽ bị họ…”

 

Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Cậu là đồ ngốc à? Nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao? Dù chỉ đơn thuần là uống vài ly rượu thì một cô gái trong sáng như cậu cũng có thể làm được chuyện ấy à?”

 

Ôn Hân cắn môi, cúi đầu xuống. Lúc này, hình như khóe mắt của cô ấy đang bắt đầu ngấn lệ. Cô ấy khóc rồi. Hình như bản tính của tôi là sợ nhìn thấy nước mắt của con gái, vừa thấy họ khóc là tôi mềm lòng ngay.

 

Trong lúc bất đắc dĩ, tôi vỗ vào cánh tay mềm yếu của đối phương, hạ thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, không sao đâu, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ làm hại cậu rồi mà.”

 

Ôn Hân ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, rồi lại gật đầu thật mạnh với tôi.Khóe mắt cô ấy quả nhiên đã ngấn nước.

 

“Tôi không phải là loại con gái đó.” Cô ấy sụt sịt giải thích.

 

“Tôi biết.” Cười nói xong, tôi rút một tờ khăn giấy trong hộp giấy đặt trên sofa đưa cho đối phương. Cô ấy nhận lấy tờ giấy lau nước mắt.

 

“Phương Dương, cảm ơn cậu.” Lau khô nước mắt xong, Ôn Hân cắn môi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn mờ hơi nước, nhưng rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều.

 

Giây phút ấy, tôi chợt thấy hơi rung động, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Đồng An Chi: Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu có vẻ là lạ…Mẹ, không lẽ thật sự bị ông ấy nói trúng rồi chứ!

 

Lúc này, Hoàng Lễ Thành ở một bên cũng sáp tới, khẽ nói: “Phương Dương, hay là cậu đàm phán với hắn, xem bồi thường tiền có được không. Tôi có tiền, đền bao nhiêu cũng được. Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho tôi… không kiếm chuyện với chúng ta và Ôn Hân là được.”

 

Tôi liếc nhìn cậu ta: “Nếu hắn đòi hàng triệu tệ, cậu có đồng ý đền không?”

 

Hoàng Lễ Thành sợ hết hồn: “Gì mà nhiều thế? Chắc không đâu, thế có khác gì tống tiền chứ?”

 

“Không nhiều đến mức ấy, tôi chỉ dọa cậu thôi.”

 

“Phù, thế thì tốt. Mà lúc nào rồi cậu còn đùa thế hả, mau thương lượng với hắn đi.”

 

Tôi cười lạnh: “Thương lượng cái m.ô.n.g ý, một xu cũng không đền cho hắn. Nếu cậu nhiều tiền quá thì mấy ngày tới ở Chiêng May, bỏ tiền ra mà mời mọi người ăn uống chơi bời.”

 

“Cậu… Có phải cậu định hại c.h.ế.t chúng ta không?”

 

“Yên tâm, không c.h.ế.t được đâu.”

 

“Mẹ kiếp, cậu không nhìn xem hắn có bao nhiêu người à? Cậu tưởng cậu giỏi đánh đ.ấ.m lắm chắc? Một mình cậu có đánh được mười thằng không? Coi mình là đại ca thật chắc?”

 

eyJpdiI6IkYyUXMwWnVhSnFrNGVJMVRyeG90MlE9PSIsInZhbHVlIjoiOWxpZWZ1VFdkeUN3dHM0SGUwcEVKOWdlaTFZWTZwb3FxcGhtT1Y4OXNJZ2RWcWtUaXI3U3p3UHNua1dcL1Z0akxhRDY5eHVYVGlydnFKbTlpTTh4eUFVczJxbUZBXC9BaGNTUHpIZ0piS1wva3JLZmZpQ09jZGxIQzZoeUhlOCtSanZwNE5ESTk3YkIrY2RsY2pxMUhmTGs2cTNGamJMZnJWR0EwZDhRUHdldDRESlEwTjJZd2ZOUG51bWUyeTZXdVhSXC95dTdSVnRqVDNcL084ZkNPeVlDUzY4RUdPcDBaTDR0dWNrdXVCaFFPR2ZCR3lZR0hLWmJxXC9jMU5OMkdVUGNmM0lybkxiTGdwWjlSVmlpa1QwOXZub2JlNjh6XC9lWUZtVmFvemRcL0VZaCs2ZmMrVnNwMmp6dkN0MXNMZ2xsY2t5bGdBTEJiaXUzbzh2Sm93VldhQm1TNENaWEVhNFRnSHlUTXYraDlvQVpBbm5OK01lSGl4ODQ3ZUR2ZzBGM1QrNEVNTWVvZzhGV1cwdklPcVwvSWl6amVGckQ4Zk1zbDVqamZLZEozZE9lK1Bsc0tSRlJHalVyR0VrQ0Nvd0JEc1Jlcm96MUp4RTE4UFNrQitLXC9wdnV3STVRPT0iLCJtYWMiOiJiMWMyMGY5MjMxMWNlMTZmMmE1YTMyOGI4NjM3OTBlNzM1YjcwNzk5MjExMmEyNWUzM2EyNGIzMzUxZDRkMzg2In0=
eyJpdiI6InpkcmRsMHdBRERsRVZ6N0hhT2JBM1E9PSIsInZhbHVlIjoiclpMR2R1ZGtpWW9CRnE4d3lPam95VkV2YVhLRmRsbmxsR3BSVWZrN29JUEVMWFwvRDJLajI1cmRtODJTK0NEMVpLOUt1ZzR6d1FyR1VtWmRtdmxUdElRPT0iLCJtYWMiOiI4YjFiZWU2MDc2ZmI0ZTQ1ZTczY2E1MjE3M2YxNzZhMTFkODA2ZGVkNjlhNjY4NWM5YjdkNjBkNmQ0MThlMWM1In0=

“Mẹ, cậu bị điên à?”

Ads
';
Advertisement