Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con ch.ó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.
“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”
Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song. Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.
Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.
Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ.
Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.
Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn.
Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.
Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ.
Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ.
Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết. Giờ phút này, trên sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay.
Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm m.á.u loang lổ.
Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng. Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.
Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền. Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.
Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.
“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”
Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Sắc mặt Willen biến đổi: “Ông Bangsue, làm…làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?”
Bangsue cười lạnh: “Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi.”
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được.
Song cúi đầu: “Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con…”
“Mày còn dám ngụy biện!” Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội.
“Cậu Dương.”
Willen quay qua nhìn tôi, cúi người:“Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương…”
“Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu.” Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song.
“Vậy…nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng.”
“Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác.”
Willen sững sờ: “Lên võ đài đánh một trận?”
“Phải.”
Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai. Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu. Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng.
Willen vội gật đầu: “Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm.” Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất