Tiểu Thư Máu Lạnh

Tôi không để tâm, mỉm cười: “Không sao, tôi không để bụng đâu, mau lên xe thôi.”

 

“Ừ, cảm ơn.” Hoàng Lễ Thành cảm kϊƈɦ gật đầu, sau đó lên xe. Tôi ngồi vào ghế lái phụ theo thói quen, vừa cầm túi đá tiếp tục chườm lên đùi, vừa hỏi A Luân gần đây có quán ăn đêm nào khá ngon không.

 

Lên sàn đánh đ.ấ.m một trận xong, giờ bụng tôi đã đói meo. Bạch Vi và Ôn Hân rất nhanh đã trở nên thân thiết, cả đoạn đường không ngừng trò chuyện.

 

Từ Triết và mấy bạn nam khác thì phấn khích nói chuyện về quá trình trên sàn đấu của tôi và Song.

 

Xiêng La là một đất nước có nhịp sống rất chậm, nếu tỷ phú của Hoa Hạ đưa văn hóa làm việc 996 sang đây, chắc sẽ bị xua đuổi mất.Ở đây, đa số người Xiêng La chỉ làm việc sáu tiếng một ngày.

 

Buổi sáng, họ thường dậy muộn, nên đương nhiên tối cũng không đi ngủ sớm, mười một giờ đêm, đường phố vẫn còn không ít người.

 

A Luân đưa chúng tôi đến một quán nước nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, nhưng khá đông khách, cạnh đó còn có mấy sạp hàng bán hoa quả và đồ ăn vặt.

 

Đám Ôn Hân và Từ Triết lập tức bị những món ăn đầy màu sắc đó thu hút. Không thể không nói, đồ ăn ở đây rất rẻ, đặc biệt là hoa quả.

 

Chỉ có điều, Chiêng May nằm ở phía Bắc Xiêng La, cách biển quá xa, nên ít đồ biển hơn thành phố phía Nam, giá cả đương nhiên cũng khá đắt. Với hiểu biết của tôi về Bạch Vi, trước kia, cô ấy cũng là một người thích ăn ngon.

 

Nhưng lúc này, hình như cô ấy không hề hào hứng chút nào, chỉ hơi cau mày nhìn chăm chăm vào cái chân khập khiễng của tôi.

 

“Bị thương có nặng không?” Nhân lúc những người khác đều chạy đi gọi đồ nướng và mua hoa quả, cuối cùng cô ấy không nhịn được lên tiếng hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Bị thương ngoài da thôi, ngủ một giấc là khỏi.” 

 

Cô ấy giơ điện thoại lên, chĩa màn hình về phía tôi, nói: “Clip anh đánh nhau trên sàn đấu với người ta cũng được tung lên mạng rồi, quá trình thế nào tôi đã xem cả. Bị người ta đá cho bao nhiêu phát như thế, mà còn nói không nặng.”

 

Tôi liếc nhìn, trên đó quả thực có bức ảnh tôi đánh nhau với Song, đấu võ lén kiểu này không phải thường cấm quay phim chụp ảnh à? Đoạn clip này bị đưa lên mạng rồi, công việc quản lý võ quán của Willen sẽ khó làm ăn đây.

 

“Hay là đi bệnh viện khám đi?” Bạch Vi lại nói.

 

“Bị thương nhẹ không cần đi viện đâu, tôi chườm đá tiếp là ổn mà.”

 

“Nhỡ đâu bị tổn thương xương khớp thì sao?”

 

“Yên tâm, lúc ngồi tù cứ dăm ba bữa tôi lại bị thương một lần, còn nặng hơn bây giờ nhiều, thế mà có làm sao đâu.”

 

Bạch Vi bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế anh tự chú ý, nếu cảm thấy có gì không ổn thì phải đến bệnh viện ngay, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.”

 

“Được, tôi sẽ chú ý. Không nói đến chuyện này nữa, cô muốn ăn gì?”

 

“Ừm… Hình như không muốn ăn gì cả.”

 

“Tôm nướng than, cá biển nướng muối, cà ri cua, sò nướng cay, cô thích món nào? Hay mỳ Tom Yum của quán bên kia? Hay cơm rang, sầu riêng?”

 

“Tôi không thích ăn sầu riêng, còn những món khác… Anh xem thích ăn gì thì gọi.”

 

“Ừ, để tôi xem họ gọi những món gì rồi đã.” Tôi thật sự rất đói, hơn nữa ở đây có rất nhiều món tôi thích.

 

Sau khi đi qua hỏi các bạn, tôi mới phát hiện đám Từ Triết và Ôn Hân đã gọi rất nhiều món, Lâm Tĩnh và mấy cô gái cũng mua rất nhiều hoa quả ở sạp bên cạnh.

 

Tôi đi sang mấy quán bên cạnh gọi một phần cơm rang, cua nướng không bỏ cà ri và sò nướng cay, bảo họ làm xong thì mang sang bên này.

 

Lúc quay lại quán nướng, tôi phát hiện Bạch Vi và Ôn Hân đang đứng cạnh nhau, đầy thích thú lựa đồ nướng.Ban nãy lúc tôi hỏi Bạch Vi, cô ấy còn nói không muốn ăn gì.

 

Nhưng bây giờ, tôi vừa quay đi một cái đã trông thấy dáng vẻ háu ăn của cô ấy rồi. Hình như cô ấy có vẻ hơi rụt rè trước mặt tôi.

 

Sau khi chờ các món nướng và các món ngon được đặt lên bàn, hình như cô ấy không còn rụt rè nữa, mà ăn nhanh không kém một ai.

 

Lần trước, tôi đi ăn với cô ấy ở phố Nimman cũng vậy, khi thấy đồ ăn ngon, Bạch Vi đã có dáng vẻ hoàn toàn khác khi làm việc.

 

“Ban nãy còn thấy không có khẩu vị, nhưng tự dưng lại thấy đói, chắc do tối tôi chưa ăn được mấy.” Dường như cảm thấy được ánh mắt nhịn cười của tôi, cô ấy khẽ giải thích một câu.

 

“Ừm, đói thì ăn nhiều vào.”

 

eyJpdiI6IlkwQ2YzRVlDOGdYMWtwNnhUMTNuZGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC92aTJOSGZNU25hRWFVcytZM2c3YUdxSmJSUVJVUitzdDcyRmRBMnVCQnpodFwvSUxvTDA1c3ZcLyt3bEZUbnlCSEh1OFNxZ2g5Y1UzZU5pNDFKN3ppc3dEUjNsMTdIeWxzdURJMEFJbUYzd1wvRnhkOGluWGxKUzE5YVdTRUxpMmRYTjNFTk00SUxcL1BFZHhDY3NPU0ZDeWxsVjRGMHlsZVJvZ3NuODhWNEtFXC9zK01qcjhUK0VaUlwvSXNrSEIyWTNcL0lESTFyZlJzMFU1dEdqQnFMVzEwMEFlWDl4TThyVVpHUlFQc3Q2OWpzZjR6XC9NSmRrTlJ3WUVZZTl6RnpOdFpjZFFQWFhobVJRd1J4WlNJR1FMSlwvY0RxR2tBTnB3aXZwc0IyTzJOb1hoNFAwdnlQRUJMVVM4ZndoY3VuQ0RjOUVocTNzd0tOOFlPRFUraWdCY3c4aHhBcTVLcWJiYms0Y1FyVjBxSExoU3Y5V09BUFVWTjlTcGxMeFZ0Rm1mVDhDQm5ZYlJCQjJ0c2s2YkMrODdcLzlUYVwveVhvSjBVS2xhU0RzK0tCSDArS08wM3VoekNpXC9jOGVBV3pHOHdNMXVicFFXWHlLS2NxUHNDUWUyOEFtYnFQRnlyXC9ONnhtZTdRYWR6elJTXC95XC9cL3RmST0iLCJtYWMiOiIxNWEwNmVlNTk1ODQzZmM3YmEzMDc0MGU0YzU4OTQxNDg3NzE5MThkMWZjNmUzZGNkM2Y4ODBiZTYxMDRhY2ViIn0=
eyJpdiI6IllrM1phT0o2SUhic2NuZUpxY3hXWHc9PSIsInZhbHVlIjoiUGNGXC8rbDdOXC9xQzhmd3RTOUpuVk5NWE9SUG1YanVDTXZlaUFweVZaOVFOczB3UVc2cFpMb3Vrd2t0c3ZvS25UNXRLS25BV2p5TXp1SmYyN0N2OFVOUT09IiwibWFjIjoiNzMyNzY2M2U0NGEyZTNlNTAzZmRjZGI4ZDdmYzczYWZiMDQzNjJjYTNkZDFkNjk0NzcyYzdjNzU2MGIzYzM5NyJ9

Ôn Hân ngồi phía bên kia cạnh Bạch Vi nhìn cô ấy, rồi ngoảnh sang nhìn tôi. Từ trong ánh mắt của Ôn Hân, tôi cảm thấy có một điều gì đó mơ hồ.

Ads
';
Advertisement