Tiểu Thư Máu Lạnh

Tôi lại lắc đầu, cười đáp: “Không khoa trương như trong phim, thật ra trong đó quản lý rất nghiêm, chỉ tại tôi ở chung phòng giam với mấy kẻ điên mà thôi.”

 

“Kẻ điên?”

 

“Một cách ví von thôi, chính là chỉ mấy kẻ thích gây sự giải sầu ý.”

 

Hoàng Lễ Thành đột nhiên hỏi: “Phương Dương, tôi nghe nói lúc đó cậu vào tù là vì tội cố ý gây thương tích, nhưng trước đây cậu không hề thích gây sự mà, sao lại đánh người ta bị thương? Tôi còn nghe nói thật ra là cậu làm việc nghĩa cứu người, ngược lại bị người ta báo cảnh sát bắt, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nghe thấy câu hỏi này, tôi vô thức liếc sang Bạch Vi.Vừa khéo cô ấy cũng ngoảnh sang nhìn tôi.

 

Tôi thấy sự phức tạp trong mắt cô ấy, biết cô ấy muốn làm gì, thế là giành trước cười nói: “Lúc đó chỉ là xảy ra chút hiểu lầm thôi, tôi cũng đã đánh người ta bị thương thật, thương tích rất nặng. Bỏ đi, chuyện đã qua lâu thế rồi, không nhắc tới cũng được, nào, uống rượu.”

 

Nói rồi, tôi lại bưng ly rượu lên. Chuyện Bạch Vi chính là người phụ nữ năm đó tôi chỉ nói với Đàm Hữu Ngân, đến Từ Triết và Lâm Tĩnh từng ở chung nhà, tôi cũng không kể cho bọn họ.

 

Cho nên, các bạn học ở đây không ai biết người phụ nữ hại tôi ngồi tù năm đó lại đang ngồi ngay bên cạnh tôi, hơn nữa quan hệ lại còn hơi mờ ám.

 

Tôi cũng không biết đây là duyên phận hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, tóm lại là thế giới này có lúc sẽ rất kỳ lạ.

 

Thấy tôi không muốn nhắc đến chuyện đó, Hoàng Lễ Thành không hỏi tiếp nữa, những bạn học khác cũng không nói thêm về chuyện này, mà là chuyển sang chủ đề khác. Gần một giờ sáng, chúng tôi mới tàn cuộc.

 

A Luân đưa nhóm Ôn Hân về khách sạn trước, sau đó lại đưa tôi và Bạch Vi về khách sạn của chúng tôi.

 

Trên đường đi, Bạch Vi đột nhiên nói “Phương Dương, xin lỗi”.

 

Tôi thấy hơi nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”

 

“Bởi vì chuyện anh ngồi tù.”

 

“Ôi dào, không phải trước kia cô đã xin lỗi tôi rồi à.”

 

“Nhưng mỗi lần tôi nghĩ đến cuộc sống anh phải trải qua trong tù, nghĩ đến vết sẹo trêи n.g.ự.c anh, tôi lại rất áy náy, rất tự trách, cũng rất hối hận. Nếu năm xưa, tôi không trốn chạy, anh cũng không đến nỗi phải chịu những đau khổ này.”

 

Tôi không để bụng cười nói: “Cô không cần tự trách, đây có lẽ là số phận của tôi. Nếu ông trời bắt tôi phải ngồi tù thì cho dù không gặp cô, có lẽ cũng sẽ vì chuyện khác. Hơn nữa, không phải bây giờ tôi vẫn rất tốt đấy sao? Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, cô nên nghĩ rằng nếu không có chuyện đó, có lẽ chúng ta sẽ không quen nhau.”

 

Sau khi nghe tôi nói những lời này, Bạch Vi cúi thấp đầu im lặng, có lẽ là bị câu nói cuối cùng của tôi làm xúc động.

 

Thật ra chuyện này là do số mệnh an bài, nếu không vì ngồi tù, tôi và cô ấy cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế.

 

Sau khi trầm mặc vài giây, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, trong ba năm đó có phải anh rất hận tôi không? Kể cả sau khi ra ngoài, lúc vừa vào công ty làm việc ý.”

 

Tôi thẳng thắn gật đầu: “Trước kia đúng là tôi có hơi hận thật. Lúc đó, tôi tưởng cô biết tình trạng của tôi, nhưng lại thấy c.h.ế.t không cứu.”

 

Bạch Vi gật đầu: “Đúng là lỗi của tôi, tôi không nên trốn tránh, cứ tưởng giao việc này cho chú Thành xong, chú ấy sẽ giải quyết ổn thỏa. Thật ra, về sau tôi có hỏi chú ấy thì chú ấy bảo anh không sao rồi. Cho đến tận khi gặp lại anh, tôi gọi cho chú ấy hỏi thì mới biết sự thật. Chú ấy bảo người nhà tôi bảo chú ấy phải làm như vậy, vì chuyện này, mà tôi đã cãi nhau với người nhà một trận.”

 

Tôi mỉm cười: “Dù gì thì chuyện cũng đã qua, quên nó đi, cứ nhắc lại chuyện quá khứ mãi chẳng có ý nghĩa gì cả, không phải bây giờ tôi đang sống rất tốt đấy sao?”

 

“Ừm, tôi không nhắc nữa. À, tôi còn chuyện này muốn xin lỗi anh. Mấy hôm trước lúc anh đi uống rượu về, tôi không nên nói những lời đó với anh, là tôi không đúng, xin lỗi nhé.”

 

Tôi ngẩn ra, cười đáp: “Không có gì, tôi biết cô cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi.”

 

“Bây giờ nhớ lại tôi thấy mình ích kỷ quá, cứ muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên anh, tôi không nên làm như thế. Anh cũng có nguyên tắc của mình, trọng tình trọng nghĩa với bạn bè. Đỗ Minh Cường đã giúp đỡ anh, nếu anh xa lánh ông ta để bảo vệ bản thân, có lẽ anh sẽ trở thành một người khác, không còn là con người thật của anh nữa.”

 

Tôi im lặng, không biết nên đáp lại cô ấy thế nào. Cô ấy nói đúng, nếu tôi cố ý xa lánh Đỗ Minh Cường là làm trái với lương tâm của mình, điều này sẽ khiến tôi không còn là chính mình nữa.

 

Nếu Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào quyết sống mái với nhau, khi ông ta cần tôi, chắc tôi cũng không thể từ chối.  

 

Không phải là tôi không có cách từ chối, mà là không thể từ chối lương tâm của chính mình. Chỉ mong sao chuyện đó đừng xảy ra.

 

“Anh không trách tôi chứ?” Bạch Vi chợt hỏi.

 

Tôi vội lắc đầu: “Không, tôi đâu có nhỏ nhen thế.”

 

eyJpdiI6IkRPYWUwT3VUVXh2bG1tMUtBVzNTdHc9PSIsInZhbHVlIjoiNEd2NGtEc3hQSXJoU3RRbDVnU2Q2dEpKKzlKdlN0NzZaT0xSWWdGcmlCT0pHc3ZYSjF1K1Q4QmJMTTNEREcwczlSeU5jdlVkbmdcL0tzWlNaQ2JGNVo1eWxPNGwreEVCRHRmV2JVNklPY0FPNmQybkNaQk9CbFlBc3RvRW11VUtoIiwibWFjIjoiM2M1MWRmOWIwOTcxNjliNzgwMDFkN2ZjMDQ1Yjk1NzU0MGU4MWNkMWMwNmIyMWNkODdhMjY0NjJkODAxZTUwMiJ9
eyJpdiI6IitGajczWmk5RnVHUVF0eXF0MjA5UFE9PSIsInZhbHVlIjoiamQ4VFZFQkNoeFJyOElkeHU1QWFoMkpFdmVpS2Rsa251RXRIS1Rhdk1mbklLN2VHdWNRM3RmYmpqeWUxNUt1V1RwU2MwRlJcL2lpVnlLeU5GeW1YTlBnPT0iLCJtYWMiOiI2OGU1NmQ0ZGZkY2M3ODJhZTNhN2VmNDMyNWU3YWM1MjgyYWFlNzg1MDZjNTZjNjc5ODc5YzA3MmRkM2Y3YTQ5In0=

“Ngày mai, tôi và đám Ôn Hân sẽ đi chùa Trắng đền Đen chơi, cô đi không?”

Ads
';
Advertisement