Tiểu Thư Máu Lạnh

Một trong hai vệ sĩ bước tới, nhận hành lý rồi nhét vào trong xe. Xe được thuê tại địa phương, tài xế cũng là người bản địa nên lái xe vừa nhanh vừa ổn định khiến tôi tưởng rằng tài xế này cũng làm nghề vệ sĩ.

 

Chạy xe khoảng bốn mươi phút, chúng tôi đã tới sân bay, sau khi check in, chúng tôi qua cửa hải quan và lên máy bay.

 

Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn của Bansha, ông ta nói: Quả nhiên Cung Chính Vinh đã đi Chiêng Ray, hắn bị bạn của ông ta chặn lại rồi. Hai tiếng sau, chúng tôi đã đáp xuống sân bay quốc tế Chiêng May, và gặp A Việt ở cửa ra. Đỗ Mạnh Cường sắp xếp hai người tới đón tôi.

 

Ngoài A Việt thì còn một người nữa mà tôi đã gặp qua vài lần, tên là anh Thái, cũng là người Hoa Hạ, tuổi không cao nhưng nhìn có phần chững chạc. Anh Thái thường xuyên tới Chiêng May cùng Đỗ Minh Cường.

 

Lần tôi vào cục cảnh sát, hắn ta cũng đến, sau này gặp thêm vài lần nên cũng coi như khá quen thuộc.

 

“Anh Dương.” Vừa nhìn thấy tôi, A Việt và Anh Thái tiến lên, sau đó nhìn hai tên vệ sĩ phía sau tôi và Bạch Vi.

 

Tôi cười: “Đây là giám đốc Bạch, mọi người đã từng gặp, hai vị phía sau là vệ sĩ của cô ấy.”

 

“Chào giám đốc Bạch.” A Việt và Anh Thái tỏ ra rất lịch sự, sau đó quay qua nói nhỏ với tôi: “Anh Dương, xe không đủ chỗ.”

 

“Không sao.” 

 

Tôi quay đầu nhìn hai tên vệ sĩ của Bạch Vi: “Xe không đủ chỗ, tôi và bạn tôi sẽ đưa giám đốc Bạch về khách sạn, hai anh gọi một chiếc xe khác là được, biết địa chỉ khách sạn của giám đốc Bạch ở đâu chứ?”

 

“Được.” Hai tên vệ sĩ đáp lại rất dứt khoát. Nhưng bọn họ không vội rời đi mà để tôi và Bạch Vi lên xe do A Việt lái, sau đó mới ngồi lên một chiếc taxi đậu ở gần đó, chạy theo phía sau.

 

“Bọn họ là ai vậy?” Bạch Vi hạ giọng hỏi bên tai tôi khi ngồi ở ghế sau. 

 

Tôi thản nhiên trả lời: “Bạn bè, cũng có thể nói là đàn em của bạn bè.”

 

“Người của Đỗ Minh Cường à?”

 

“Ừm.” Bạch Vi không hỏi tiếp, quay qua nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy mơ hồ chứa đựng sự lo lắng.

 

Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, đó là sợ tôi và Đỗ Minh Cường quá thân thiết với nhau.

 

Cô ấy biết Đỗ Minh Cường làm gì, sợ tôi bị cuốn vào vòng xoáy đó. Tôi không giải thích với Bạch Vi vì không cần thiết.

 

Lần trước tôi đã nói với cô ấy, Đỗ Minh Cường là bạn của tôi.Sau đó cô ấy nói sẽ không nên can dự vào chuyện của tôi, càng không nên ép buộc tôi bằng suy nghĩ của mình.

 

Cô ấy cũng biết giờ là khoảng thời gian đặc thù, có A Việt và Anh Thái, sự an toàn của tôi cũng được đảm bảo.

 

Sau khi về khách sạn, tôi và cô ấy đợi trước cửa một lúc, hai vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê tới cũng đã tới nơi. Tôi để bọn họ ở trong khách sạn này, hơn nữa, từ giờ trở đi, bọn họ cũng không cần lén lút bảo vệ Bạch Vi nữa mà chỉ cần cô ấy ra khỏi cửa thì bọn họ có thể đi theo bên cạnh.

 

Đợi hai vệ sĩ làm xong thủ tục nhận phòng, tôi nói A Việt và anh Thái đợi trước cửa khách sạn, còn tôi thì đưa Bạch Vi lên lầu.

 

Đến cửa phòng, Bạch Vi ngoái đầu lại hỏi: “Phương Dương, anh định ra ngoài à?”

 

Tôi gật đầu: “Ừ, anh ra ngoài cùng đám A Việt một lát.”“Đi tìm Cung Chính Vinh?”

 

“Ừ.” Tôi điềm nhiên thừa nhận.Bạch Vi rất thông minh, chắc chắn không thể giấu nổi cô ấy.

 

Cô ấy nhíu mày: “Đừng đi được không? Mâu thuẫn giữa hai người không quá sâu sắc, chưa đến độ thâm thù đại hận, nhưng nếu anh làm gì Cung Chính Vinh, mối thù này sẽ không thể hóa giải được đâu. Nhà họ Cung sẽ không tha cho anh, em quá hiểu họ, họ không chịu thiệt thòi bao giờ, cả nhà họ đều như vậy.”

 

“Không đi không được.” 

 

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng nếu lần này không đáp trả, nhà họ Cung sẽ tưởng rằng anh là thằng yếu ớt vô dụng, họ sẽ càng thêm tàn bạo thôi. Nhất là sau khi chân của Cung Chính Văn khỏi, hắn ta tuyệt đối không chịu buông tha đâu.”

 

“Chỉ khi nào làm cho họ biết anh không phải dạng dễ chơi, họ mới không dám trắng trợn như thế. Em yên tâm, anh sẽ không bồng bột, chỉ muốn “dạy dỗ” Cung Chính Vinh một chút thôi, đạt được mục đích là được.”

 

eyJpdiI6IlEwbFVHMEtPOUttbVU1d0cxK3RzcUE9PSIsInZhbHVlIjoiV09hb3V5QmJ4RjJxV3hCbVJZM3JOVkxsYURjXC9qWjhjQjVBU1lKS3ZaeW5HQUpJaTRZT3pNdTVBVVYrUzMyMTBsQWZXRWtZc2pOb0NcL3hneUZsRmwrc3Jab3JSUWNMVGR6TnV2RWJHXC94Q3o5WXB4NTIzZk5rTHFSOWVvNyttN3d5dHFDYWJGcTRrNk03TXZhM1JnK2pDS3p5UnVMekxhMkprdE4wMUhzSEszcjhcL3VjTEVHNDRIa0NxU0FTbDhcL1grSElnOWVJMzBVdGF1bXNLYTJIbTlvWTZCaW82TVRDc0ZGMUpVZndlbUhrb0lGb3JTbVZZNk4xeFhGbVBZeDVpeFZEQndYeFZqeHRaYkw1TTAwWTlnOFMxeWE5TFR0V05UZDlnN1ZqVEZ3ckpzWTNmSWN6M0d2U3ZcL3NrMTRqZ2p6XC96ZGlyb2ZEenJNWWNnZ1o0V3l0Q3ZXNVFcL05oNnpMSDljT3Y1MlQ0NG9ndHNFTXl6UG0xUzdmNCtmQzlnbVp4N0RPaXVYNjlXQ20yODZXMEgxbzJIcjRPOW5EYW5uQitBTHFwdnl4TVhIWm81T2krSEticE5KRWUzR2pndmN1dkJQYTFmWVwvZnBCWGRBbStLUTQ1Umpha3dTc1lQXC9Ka0xsRkdYMms3QVFHbFZRY1wvNTJESm45YkRsQXJrZXNxSXRlNEJUZlJjQlF6cG43VDV0WXZ2SW1UTU5xYWZpN0ZPS0RiaFYrR21XQVZKRlFQTU5GSWtBK243UmtuSVdoV3J0NTRxYUdLenlUaUFQRE85UlwvSk9tRzRtZkVNNDh2Y3hRUzhCcWlTdWZBbGtMeEZVdUZJdkV3dEZRTWxTdk5CQko0OUx1WG43dVpHaXUwQWNTYk9uSVZzY0hkekUwZ2Q1R3B5dVZsN0NIbWxEUlBwN2NsRG9IaWhvXC9ISTAwQ2lDVzg2bGl5aHZxSnk0eW9VNjhKb1wvaFllWjBKalwvd0lHNVpWaHhzc20rZ0JkbUxscUtSRlBzT3pkaHhCV1NiOTRZTG10bGxaaklhTDNwNUVqT1F2VnZJUFBsTVppVjJvWFwvQXhCVE1WMk5qXC9sTkQ5TUlEUDN4eGtkWHRQdW43a1lPM081Q01aSUJOZ0FDT2FcL000QUVyM2M4ZTRIdExcL1g4RDZWRU1LOCtIQlNLNmo0UjM4dGlTTVJjN0w4dmI1U3pIOFhoeDlOaG9XMkQrRnNFVXJDS2VVUmJJQzdWdkxSakVuSmJwYWJwcGNmcnFHalRDOHhYWVZxazVLTHdsTERrMndZMjJmMVdYbGNYdEF0M2xoNFhUVFJ0OEU4MnpZVlp6WnREalhud1wvY2E4YXpscFVOQlp3eUJGZDc1cmRcL0l6KzhcLzhGNUJxUXVHVEg0eFVJeHo5YndRK1FwWjVWUWdBd1wvQUd4b3RzNUxuREhmd2x5NXF2VnNzbzBFcG1xQ3ZLdUFhRVpDQkhcL2hvaksrMlRlTEp4YlZXbjQzNkpKV2IxaTdpTWVOTURFT0EzNkwxbFYwelN5anN1TVNkdzF3NWNCQTNKXC9iaHJuRDlNdGdBamtWd0g4aHc9PSIsIm1hYyI6IjY5NDJjMzliNGIxYzJjYmZkZGMzNThiZGIzZDZjOWE5OTRhZWJlNTUzY2QzY2EyZGYzNzI5YjczOGM3MjRhYzQifQ==
eyJpdiI6IkZudUJzRVJwYjFIM2ZiSWk3RlRManc9PSIsInZhbHVlIjoiNUJUZ0VIakJxaHJGYkduQUhsUlloZFRPUVUzQ25aajkwTzRqTnlsVHNWSFBlblo3UHpXTDJvaEZESTFNVEY1eFlCV0tyeitqY1wvYURuZXZENmFOWUVBPT0iLCJtYWMiOiIzNzc3NTk3NThlYTEzNzM2ODRjM2E1YTcwMzQ1NTIxYmNjNzZlMDk3YzE0ZTM1NGJhZDE3MDVlM2IzZDRlMTJkIn0=

Tôi cười cười: “Nhưng chuyện này không phải chuyện của em, nó là do anh gây ra, em chỉ bị liên lụy một cách ngoài ý muốn thôi. Chuyện của anh thì anh nên tự giải quyết. Huống hồ, gia đình em và nhà họ Cung trước nay luôn có quan hệ tốt, anh không muốn để chuyện của mình ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà, điều này liên quan tới kinh doanh.”

Ads
';
Advertisement