Cung Chính Vinh đột ngột quay đầu lại: “Mày nói cái gì? Lúc chúng ra tay có cả Bạch Vi ở đó?”
“Đúng vậy, lẽ nào người của anh không báo lại với anh à?”
Cung Chính Vinh tỏ ra không thể tin nổi, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chúng nó không báo cho tôi. Rõ ràng tôi đã dặn, nhất định không được làm hại Bạch Vi, sao chúng nó vẫn… Không đúng, chắc chắn là người của Đỗ Minh Hào! Người của tôi không hề mang theo súng! Chập tối, chúng nó gọi điện cho tôi còn nói rằng người của Đỗ Minh Hào không hề nghe theo sắp xếp của chúng nó, trực tiếp ra tay luôn, kết quả là có hai thằng bị bắt. Tôi vừa nghe tin đã đi luôn, sau đó cũng không liên lạc với tụi nó nữa.”
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.Cung Chính Vinh vẫn không ngừng lắc đầu: “Quả thật không phải tôi! Tôi không hề biết Bạch Vi tới đảo Phuki, nếu biết chắc chắn sẽ không cho chúng nó ra tay tùy tiện như vậy. Cậu cũng biết mà, nhà họ Bạch với gia đình tôi có quan hệ sâu sắc, nếu cô ấy gặp phải chuyện gì, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ trở mặt với nhà tôi, đến lúc đó ngoài việc tổn thất một khoản tiền lớn thì chúng tôi có khả năng bị họ tống vào tù nữa, hoặc dùng thủ đoạn tương tự đối phó với tôi.”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn thêm lúc nữa, cho đến khi xác nhận hắn không hề nói dối. Hắn nói không sai, theo như tôi được biết, nhà họ Bạch mới là người nắm cổ phần của tập đoàn.
Cổ phần và quyền lên tiếng của nhà họ Cung không thể sánh với nhà họ Bạch.
Quan hệ hai nhà vốn rất ổn, nếu Cung Chính Vinh làm hại Bạch Vi, thậm chí hại c.h.ế.t Bạch Vi, nhà họ Cung chắc chắn sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.
Hai gia đình có thể trở mặt rồi đấu đá nhau đến khi một mất một còn. Nghĩ tới việc năm đó nhà họ Bạch đã tống Lôi Vân Bảo vào tù, bây giờ tống thêm một Cung Chính Vinh vào đó chắc cũng không khó khăn gì.
Tính như vậy, người của Đỗ Minh Hào đã quyết định ra tay, có lẽ vì khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội nên chẳng buồn để tâm là Bạch Vi có mặt ở đó hay không.
Cũng có khả năng là chúng thấy Bạch Vi xinh đẹp nên muốn tiện thể làm vài chuyện khác. Cứ nghĩ đến điều này là tôi thấy phẫn nộ, giơ tay tát Cung Chính Vinh thêm một cái nữa.Bất luận thế nào, chuyện này do Cung Chính Vinh khơi mào, nếu không phải hắn vung tiền tìm người của Đỗ Minh Hào đối phó với tôi, cũng không đến mức xảy ra chuyện này.
Cho nên, hắn nhất định phải trả giá.Còn về phần Đỗ Minh Hào, đợi sau này có cơ hội đã.Sau khi ăn thêm một cái tát, Cung Chính Vinh hừ nhẹ, sau đó phun ra một bãi nước bọt dính cả máu. Nhưng hắn không dám hé răng, cũng không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cung Chính Vinh, bây giờ anh nói rõ ràng toàn bộ quá trình, tìm đến Đỗ Minh Hào như thế nào, tốn bao nhiêu tiền để nhờ gã giúp đỡ, nếu có thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét đến việc thả anh ra.”
“Nhưng nếu anh dám che giấu hoặc bịa đặt để lừa tôi, hừ! Anh có biết mấy khu rừng ở vùng núi phía Bắc Xiêng La hoang vu tới cỡ nào không? Lôi anh đến đó rồi chôn xuống, cả đời này không có ai tìm được anh đâu.”
Nghe tôi nói vậy, mặt mũi Cung Chính Vinh trắng bệch, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nói, đừng g.i.ế.c tôi! Tôi nói.”
Tôi giả bộ gạt tàn thuốc, đặt tay sang một bên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía sau ra hiệu cho A Việt.Rồi quay đầu liếc một cái, thấy A Việt gật đầu rất khẽ, tôi mới yên tâm.
Cung Chính Vinh bắt đầu chậm chạp kể về việc hắn đã móc nốc với Đỗ Minh Hào như thế nào sau khi đến Xiêng La, rồi tìm gã ra sao, tốn bao nhiêu tiền, yêu cầu của đôi bên là gì, vân vân.
Hiển nhiên, hắn rất sợ phải vùi thây ở rừng núi hiểm trở, cho nên không bỏ sót chi tiết nào, kể rất hoàn chỉnh, cả quá trình rất hợp logic, cũng khá tương đồng với những gì tôi đoán được từ vài manh mối.
Hắn nói, sau khi Cung Chính Văn xảy ra chuyện, bố của mình vốn định dùng cách khác để giải quyết, ví dụ như dùng pháp luật tống tôi và Bansha vào tù, hoặc dùng cách nào đó đen tối hơn nhưng không phạm pháp để đối phó với tôi. Nhưng sau cùng người quyết định dùng cách này để báo thù, là mẹ của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất