Tiểu Thư Máu Lạnh

“Nhưng sau này, khi đã trở thành bạn với ông ta, tôi phát hiện thật ra con người ông ta cũng khá hiểu lý lẽ, thậm chí còn đối với tôi thế này, bất kể tôi có chuyện gì, chỉ cần nói một câu ông ta sẽ làm giúp tôi một cách ổn thỏa”

 

“Có thể bề ngoài ông ta làm ra vẻ không muốn người khác biết, ông ta đối với người ngoài có vẻ không biết lý lẽ nhưng đối với bạn bè lại rất tốt!” 

 

Anh Thái không tiếp tục hỏi nữa, mà cúi đầu trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó: “Anh Dương, tôi từng thấy trên cánh tay anh Cường có một vết sẹo, hình như bị mất một miếng thịt, sau đó nghe nói miếng thịt đó là do anh cắn, chuyện này có phải thật không?”

 

“Ừm.” Tôi gật đầu cười, trong đầu không khỏi nhớ lại những ngày sống trong tù: “Lão Đỗ đó hả, kỳ thực rất đáng sợ! Sau khi bị tôi cắn cho một miếng thì ông ta kêu la oai oái, tiếng kêu vô cùng thảm thiết”

 

“Ha ha ha, anh Dương, cũng chỉ có anh mới dám cắn anh Cường, anh không biết đấy chứ, năm đó anh ấy tiến vào khu vực Tam Giác Vàng hung hãn biết bao!”Tôi hơi sững sờ: “Lúc đi báo thù cho vợ anh ấy hả?”

 

“Ừm!”, A Việt gật đầu: “Anh Dương, anh đã nhìn thấy hình phạt lóc xương róc thịt chưa?”

 

“Chưa”

 

“Nó thật sự rất thảm khốc, lúc đấy tôi cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy! Anh Cường ngày thường lịch sự hòa nhã, lại có thể tàn nhẫn như vậy, cái kẻ đã ra lệnh g.i.ế.c chị dâu, phải trải qua cả một ngày trời thì mới tắt thở” 

 

Tôi không hỏi nữa, chỉ cau mày, trong đầu tưởng tượng ra sự việc.Cảnh tượng đó tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi, nhưng cũng biết nó thảm khốc đến chừng nào. Từ điều đó có thể chứng minh, Đỗ Minh Cường căm hận kẻ đó nhiều đến mức nào, dù sao cũng là kẻ thù đã ra lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t vợ mình.

 

Dường như cũng có thể chứng minh, Đỗ Minh Cường rất yêu vợ, cho đến tận bây giờ ông ta vẫn không lấy người phụ nữ khác. Có một vài người, bề ngoài của họ khác xa so với con người thật sự bên trong, Đỗ Minh Cường chính là một ví dụ sống.

 

Có vẻ như là vì nhắc đến vấn đề nhạy cảm nên A Việt cũng không nói nữa, chỉ chuyên tâm lái xe. Anh Thái cũng im lặng không nói tiếng nào như cũ. Tôi nhìn qua ngoài cửa sổ, bên đường đã thắp lên những ngọn đèn mờ vàng, chắc cũng sắp đến thành phố Chiêng May rồi.

 

Chưa đầy mười phút sau, khi xe bắt đầu đi vào trong thành phố, tôi lấy điện thoại bấm số gọi điện cho Bansha.

 

“Dương, đến chỗ tôi uống vài ly đi, gọi cả A Việt và anh Thái nữa!”, điện thoại vừa được kết nối, Bansha chẳng nói mấy lời khách sáo mà đặt luôn vấn đề với tôi.

 

Tôi nghĩ một lát rồi khéo léo từ chối: “Không được rồi, hôm nay lúc thoát thân đã chạy vào rừng Phuki mệt đến nỗi sống dở c.h.ế.t dở, giờ chỉ muốn về ngủ một giấc thôi”

 

“Được, vậy cậu về sớm nghỉ ngơi đi!”

 

“Ừm, tôi cũng đang vội về nhà đây, chuyện hôm nay cảm ơn nhé, nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến các anh em, còn cả người bạn ở Chiêng Ray của cậu nữa, hôm khác tôi sẽ mời rượu mọi người”.

 

“Dương, cậu khách sáo rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”

 

“Đúng rồi, các ông không bị thương chứ?”

 

“Không, cũng không bị người khác nhìn thấy mặt mũi, các anh em đều đội mũ và đeo khẩu trang khi làm việc”.

 

“Vậy thì tốt, nói chuyện sau nhé, tôi đến ngã rẽ ngoặt vào khách sạn rồi.”

 

“Được, ngày mai qua quán bar chỗ tôi uống rượu, gọi cả A Việt và anh Thái nữa!”

 

“Được” 

 

Sau khi cúp điện thoại của Bansha, tôi bảo A Việt quay xe ở ngã rẽ trước mặt, đi về phía khách sạn mình ở. Thật ra, tôi cũng không quá mệt, bởi vì chiều nay đã ngủ một giấc hơn tiếng đồng hồ tại khách sạn ở Phuki rồi, trêи máy bay cũng đã ngủ một lát.

 

Sở dĩ tôi không đến khách sạn của Bansha là bởi vì phải đợi một người, nếu không có sai sót gì thì giờ ông ta cũng đến Chiêng May rồi, dù có muộn thế nào, ông ta cũng sẽ đến tìm tôi. Quả nhiên, khi xe gần về đến khách sạn, điện thoại của tôi đổ chuông.

 

Tôi vừa nhận điện thoại, một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Phương Dương, cậu ở đâu? Tôi muốn gặp cậu một lát”.

 

“Ông đang ở đâu?” Tôi hỏi ngược lại.

 

“Dưới khách sạn cậu ở”.

 

“Đợi tôi vài phút, sắp về đến nơi rồi!”

 

“Được” Bên kia cúp điện thoại. Ông ta chính là Hà Khai Thành, nghe tay vệ sĩ mà ông ta sắp xếp nói rằng, sau khi biết Bạch Vi xảy ra chuyện, ông ta đã mua vé máy bay sang đây ngay. Ông ta chắc chắn sẽ đến gặp tôi, chửi mắng một trận, thậm chí có khả năng còn đánh tôi một trận.

 

Tiếp theo nữa là sẽ ép tôi rời xa Bạch Vi. Đây là những chuyện mà tôi có thể đoán trước được.Về đến khách sạn, sau khi cất xe trong bãi đậu xe bên cạnh, tôi, A Việt và anh Thái đi đến cửa khách sạn, vừa nhìn đã thấy Hà Khai Thành đang ngồi trong khu nghỉ ngơi.

 

Ông ta dẫn theo vài người đến, cộng thêm cả hai tay vệ sĩ đã sắp xếp từ trước, tổng cộng là sáu người. Hơn nữa, Bạch Vi cũng có mặt ở đó, cô ấy đang cau mày khi nói chuyện với ông ta. 

 

Thấy tôi đến cửa, Bạch Vi nhìn sang theo bản năng, sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt cô ấy ẩn chứa vẻ khó xử cùng sự lo lắng. Hà Khai Thành cũng quay đầu sang, nhìn tôi với vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì.

 

Tôi bảo A Việt và anh Thái quay về mở cửa phòng trước, tối nay bọn họ cũng ở lại đây, sau đó đi đến khu nghỉ ngơi.

 

eyJpdiI6Im1WamVaS2pnWlRBb3B2RWNlWUVyU2c9PSIsInZhbHVlIjoiNjl6RVU4RDhnc1ZHQ0NkMGh4WlVQdWVEQjFJeENjS25GeEw4YklZQzNSRk43UkJuRG0xMEdpYXh2MnhaU1dFbkdzMHJcL1hTdWhzV0RFbk1MWDdnNkc3MlBEU0c3ZnQ5Q0xYZndzbEJhekIyMVRsNFRGSytzdG1mdUw3SFdoU2p6RnpSMWphdTVTbDhYT04zZU1MbVl4Y1Azczg5UTZZdWdoRnlTQWhvbnU5QzcwVDJ0akpnWitBS1dyWEppWTBMWlQxQ3VSc3NuMXI3aDBxM1wvMW9YZUpPbzd2SG83UlV0Q2tFU2t6Tng2b1NuaWN0QnNQRm9MOXNHWVwvb0RVNEcycSIsIm1hYyI6ImFjZmZjODIzYWU2M2IwY2I3ZWZlODI4ZTI5OGIyZDg0ZjNlYTk3ODY2NzY0MWNiYWNmNmY0MTM1YzQzYWQyYjcifQ==
eyJpdiI6IjgwYU5Fam1jRnhTT1JcL0dwSTE5dHpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRpWmpMUmg1WWRROGI0aFkyK1Z1U29hVnY0NVpGUXN1SXNMcEpaaGJ1REpyejgrUjJKQ2tXTXd6Z1ZXakJUclRXWDBwK2RXQ0dIWWlJamdXNTlMcXZnPT0iLCJtYWMiOiJlMzI5YmUwMGNiYWQxMWI2ZWE3Yjk1ZTA0NmFkNDdkZWZjNDliZDZhNWM4ZWYyZGVkZTEyMjQ2MzE1ZWExNzk3In0=

“Không sao!”, Bạch Vi lắc đầu.

Ads
';
Advertisement