“Không sao!”, thực ra tôi không biết ông ta hỏi về chuyện của Cung Chính Vinh hay là chuyện của Bạch Vi.
“Không sao là được rồi, lát nữa có rảnh không? Cùng đi ăn đi!”
“Lúc nào cũng rảnh, tôi cũng chưa ăn sáng nữa, gặp ở đâu đây?”
“Chưa ăn sáng? Dậy muộn à?”
“Ừ, tôi không còn làm việc ở Phần mềm Trí Văn nữa, nên tối qua cùng mấy người A Việt đi ăn đêm muộn, hôm nay lại ngủ nướng”.
“Cậu không còn làm việc ở Phần mềm Trí Văn nữa?”, giọng nói của Đỗ Minh Cường tỏ rõ sự ngạc nhiên.“Ừ”.
“Tại sao?”
“Nói ra dài lắm, gặp nhau rồi nói!”
“Được”.Đỗ Minh Cường nói địa chỉ, tôi nhờ A Việt lái xe chở tới đó, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Đây là một nhà hàng có vị trí hơi vắng vẻ nhưng trang trí rất tao nhã, tất cả nhân viên phục vụ đều mặc trang phục truyền thống của Xiêng La, nhìn khá đẳng cấp. Đỗ Minh Cường đã đợi tôi trong một gian phòng.
Tài xế và một người anh em khác của ông ta ngồi ở bàn bên ngoài căn phòng.
Đương nhiên A Việt và anh Thái không thể ngồi dùng cơm chung với đại ca nên đến trước cửa bèn ngồi chung với hai người kia và bắt đầu gọi món.
Tôi đẩy cửa, thấy Đỗ Minh Cường đang gọi món với một nhân viên phục vụ, ngoài ra không còn ai khác bên trong.
“A Dương, tới thật đúng lúc, xem thử mình muốn gọi gì đi”, Đỗ Minh Cường đẩy thực đơn trong tay qua cho tôi.
Tôi đẩy trở về, lắc đầu: “Tùy đi, thứ gì tôi cũng ăn được”.
Đỗ Minh Cường chọn đại vài món, sau khi đợi phục vụ đi ra, ông ta nghi ngờ hỏi: “Nhìn cậu có vẻ uể oải lắm, chuyện công việc là thế nào vậy?”
“Tôi thất tình rồi, công việc cũng không còn”, tôi cười nhàn nhạt, sau đó tự rót cho mình một chén trà.
“Thất tình?”, Đỗ Minh Cường sững người, cố gắng nhịn cười: “Chuyện gì? Nói ra cho tôi vui vẻ chút coi!”
Tôi kể sơ qua chuyện đã trải qua nhưng không nhắc đến vụ hôn Bạch Vi trong chòi lúc trời mưa.
Tôi mà kể chuyện đó ra chắc sẽ bị ông ta cười, đoạn tình cảm ngắn ngủi mới ở bên nhau nửa ngày đã chia tay, đổi lại thành người khác chắc tôi cũng sẽ cười c.h.ế.t mất.
Nghe tôi kể hết ngọn nguồn xong, Đỗ Minh Cường lắc đầu thở dài: “Mẹ, câu chuyện tình yêu này của cậu đúng là m.á.u chó quá.”
Tôi liếc ông ta một cái, sau đó nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm. Ông ta mỉm cười: “Nhưng xin từ chức rồi cũng tốt, dẫu sao chẳng mấy nữa cậu cũng phải nghỉ việc. Đợi sau khi công ty bất động sản của chúng ta thành lập, cậu phải sang đây làm việc chứ.”
“Ừm.”
“Nhịn chút đi, chờ vài năm nữa, sau khi dự án bất động sản của chúng ta kiếm được tiền, rồi về cho đám người nhà họ Bạch thấy cậu có bản lĩnh hay không.
Đến lúc đó, kéo cô cấp trên xinh đẹp của cậu về sau là được.”
“Ừ.”
“Nếu họ dám động đến cậu, tôi sẽ dẫn người về nước xử ngay, lật tung nhà họ lên, xem họ còn giỏi giang cỡ nào.”
“Tôi chỉ sợ các anh vừa qua hải quan đã bị tóm rồi thôi.”
“Làm gì đến mức ấy, bọn tôi đi trong âm thầm lặng lẽ là được mà. À, sau khi cậu từ chức thì không ở lại khách sạn đó được nữa đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừm, vừa nãy, tôi đang định đi tìm phòng, định thuê một nhà trọ để ở cho thoải mái.”
“Sao không hỏi tôi, có tôi đây, mà cậu phải đi ở nhà thuê à? Tốt xấu gì tôi cũng có hai căn nhà ở thành phố Chiêng May. Ở bờ đông sông Mae Ping, tôi có một căn nhà độc lập, từ lúc mua chưa ở lần nào, đồ điện gia dụng đủ cả, còn mới toanh nữa. Cậu đến đấy mà ở.”
Tôi thẫn thờ một lúc, lại không nhịn được thấy hơi xúc động. Đỗ Minh Cường mua hẳn một căn nhà độc lập ở bờ sông mà không ở, cứ để đấy cho bám bụi, tôi chỉ có thể nói là có tiền sướng vãi cả ra.
“Chìa khóa ở trên xe tôi, chờ lát ăn xong, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”
Đỗ Minh Cường lại nói. Tôi không từ chối, nếu đã là đối tác làm ăn của nhau thì tôi ở nhà của ông ta cũng không phải là chuyện quá đáng.
Dẫu sao, tôi cũng đâu đòi ông ta cho mình căn nhà ấy. Ông ta lại kể thêm vài câu về tình trạng của căn nhà ấy, sau đó, tôi tranh thủ hỏi: “Chắc anh biết tại sao Đỗ Minh Hào lại ra tay với tôi đúng không?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Ừ, đơn giản là nó muốn chọc tức và tìm cơ hội để khai chiến với tôi thôi. Sở dĩ nó chọn cậu là vì cậu không phải là người trong hội chúng tôi. Nó ra tay với cậu sẽ chỉ khiến tôi không vui thôi, chứ không khiến những người khác phản đối.”
Tôi lại hỏi: “Nếu đã biết mục đích của gã rồi thì anh đừng tìm gã gây phiền phức nữa, tránh rơi vào bẫy của gã, dẫu sao tôi cũng không việc gì rồi.”
Nhắc đến vấn đề này, tôi không tiếp tục nói nữa. Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu mang đồ ăn tới, Đỗ Minh Cường cũng không nói nữa. Chúng tôi lại trò chuyện về vụ hợp tác với Đồng An Chi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất