Tiểu Thư Máu Lạnh

Cho dù có mua s.ú.n.g của người buôn bán trái phép thì cũng không thể tìn ra trong khoảng thời gian ngắn thế này được.Thế nên mấy vệ sĩ kia hoàn toàn là đánh tay không, dù có giỏi võ đến đâu thì làm sao có thể đọ lại s.ú.n.g được?

 

Sau khi sự hoảng loạn và căng thẳng qua đi, Bạch Vi cố ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Phương Dương, anh muốn làm gì?”

 

Tôi lắc đầu: “Chẳng làm gì cả, đó chỉ là phản ứng bình thường của họ sau khi nghe thấy Cung Thiệu Bình uy h.i.ế.p tôi mà thôi.”

 

Nói xong, tôi quay đầu: “A Việt, anh Thái, hai người cất s.ú.n.g đi cái đã.”

 

Tôi không hề lo lắng họ có bị cướp cò không, vì họ đã mang s.ú.n.g lâu năm, sẽ không quên vấn đề an toàn. Thấy Bạch Vi thở phào, tôi đứng dậy, nói với cô ấy: “Giám đốc Bạch, cảm ơn cô đã sắp xếp cuộc gặp mặt, nhưng tôi không thể nào thỏa thuận với ông Cung được, thế nên, xin lỗi, tôi đi trước đây.”

 

Nói xong, tôi quay người đi ra cửa, A Việt và anh Thái lại híp mắt nhìn mấy tên vệ sĩ kia, sau đó mới đi theo. Có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đi bất chợt như vậy, đám Bạch Vi và Cung Thiệu Bình đều sững sờ.

 

“Phương Dương, đợi đã.” Ngay lúc A Việt mở cửa cho tôi, Bạch Vi đuổi tới.

 

“Giám đốc Bạch, cuộc đàm phán này không có bất cứ ý nghĩa gì.” 

 

Tôi lắc đầu với cô ấy.Cô ấy không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn Cung Thiệu Bình, nói: “Chú Cung, không thể thương lượng nữa được sao?”

 

Xưng hô của cô ấy với Cung Thiệu Bình đã thay đổi, vừa nãy còn gọi là ông Cung, giờ đã gọi là chú Cung. 

 

Có lẽ là muốn nói với tôi, nhà cô ấy rất thân thiết với nhà họ Cung, cũng muốn nói cho Cung Thiệu Bình, đã giúp đến mức này rồi, còn giữ cái gì thì hãy đem hết ra.

 

Nhưng Cung Thiệu Bình lại cười lạnh: “Ha, Phương Dương, cậu cho rằng quen biết một cảnh sát trưởng quèn như vậy là giỏi lắm hả? Cho dù không có cậu, tôi vẫn có thể cứu Chính Vinh ra, cùng lắm là bồi thêm chút tiền thôi.”

 

Nghe ông ta nói vậy, tôi lắc đầu cười: “Ông cảm thấy tôi quen biết cảnh sát trưởng bằng cách nào, rồi lại làm sao để đối phương ngoan ngoãn nghe lời, mạo hiểm đi bắt Cung Chính Vinh, và cả giúp tôi che giấy chuyện Cung Chính Vinh bị ẩu đả bức cung? Ông cho rằng chỉ đơn giản như việc quen biết cảnh sát trưởng thôi sao?” 

 

Cung Thiệu Bình sững sờ, nhíu này suy nghĩ, ngay sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Tôi lại mỉm cười rất thản nhiên: “Ông Cung, nói thế này đi, ông có tốn thêm bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi, còn về phần nguyên nhân, ông cứ từ từ nghĩ, tôi xin phép không hầu chuyện nữa”.

 

Nói xong, tôi quay đầu nhìn Bạch Vi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin lỗi, chúng ta thực sự không nói tiếp được nữa, đợi ông ấy tự nghĩ xong rồi tính tiếp”.

 

Bạch Vi thở dài bất đắc dĩ nhưng không ngăn cản tôi.

 

Đợi A Việt mở cửa phòng ra, vừa sải bước qua ngưỡng cửa, tôi đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại: “Ông Cung, nếu nhà họ Cung muốn truy cứu… Hay nói cách khác là muốn kiếm chuyện với tôi thì cứ việc, tôi chỉ có một cái mạng này thôi”.

 

“Nhưng xin đừng quên rằng, các ông cũng chỉ có một cái mạng, đến lúc đó để xem ai c.h.ế.t trước. Tôi dám đảm bảo Cung Chính Vinh vào tù sẽ là người c.h.ế.t nhanh nhất. Vả lại, nếu đã có người dám đánh gãy chân Cung Chính Văn ở Thịnh Hải thì chắc chắn cũng có người dám đến nhà họ Cung làm chuyện khác”.

 

Nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt Cung Thiệu Bình càng lúc càng khó coi, hai mắt chất đầy thù hận và độc ác nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không lên tiếng. Tôi chẳng buồn nhiều lời với ông ta thêm nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.

 

“Hề hề, anh Dương, ban nãy anh có nhìn thấy bộ dạng của họ không? Sợ suýt bĩnh ra quần luôn ấy!”, đợi khi cánh cửa phòng đóng lại từ bên trong, A Việt mới phấn khích nói.

 

Tôi cảm thấy nghẹn lời, vốn định bảo rằng: nếu có người rút s.ú.n.g ra trước mặt cậu mà trong tay cậu không một tấc sắt, chắc cậu cũng sẽ sợ đến bĩnh ra quần thôi. Nhưng tôi nhanh chóng nhớ tới lần Bansha dẫn người vào nhà hàng tìm mình, họ giơ mấy khẩu s.ú.n.g nhắm vào chúng tôi, khi ấy cả A Việt lẫn anh Thái đều ở đó, nhưng họ không hề có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào, chắc hẳn đã từng gặp chuyện này không ít lần. Nói đi cũng phải nói lại, hai anh chàng này cũng lỗ mãng phết.

 

Anh Thái thuộc dạng tàn nhẫn, nói ít làm nhiều, thường xuyên im lặng; A Việt thì ngược lại, đứng trước mặt Đỗ Minh Cường, hắn cũng ít lời lắm, có lẽ vì ăn chửi nhiều rồi, không dám khua môi múa mép trước mặt Đỗ Minh Cường, nhưng trước mặt tôi thì như biến thành người khác, hoàn toàn không giống một tay côn đồ lạnh lùng.

 

Chẳng qua, dù hắn nói nhiều hơn, có lẽ vẫn không ai tưởng tượng ra khi cắn người khác, hắn độc ác tới cỡ nào.Một tên ác ôn rất hoạt bát. 

 

eyJpdiI6IldNWHpLNUw5YnhiOVZUZWdXQ2ZHRlE9PSIsInZhbHVlIjoiSE9jOHdscmdVZWpDZ3RhUjhnQkJVdFo4U2hGVXFQaXRjdk0zcTRMMzNSeERUYVFETVc1UVZObFVTU2wzcG92cElWZmpWQnFDOFBmSTV6eWEzV3JndTF1R1BGbFpJSEF3M0JQUGJSVmVUYkJaOU5kWFBGOUNXciswTXJ1N1h5TXZScTlST0txMTlDZmlRajQwZTZVOUl4NVFad0dTYVdoNmo3R2xoT3l6WnBhcUFGZm1mMlozekFJZmVtM3pQWG5rR1psYTFyZUxQbTZuRWp1NlZ6Y0laZVZieVUxdEthbVwvU29NdFhFdHZ2QU5UOFNOdGQzb0c4YlZiQmpxTmYwOFZsOHJ6dmpNcXV0cmxHZ3VQc3VjTE4xZ1ZaeGRuZ044Z1JWTWVpODNEenNwZEFxMVwvOEZFZDFtaXB2VDNJU0YwcEE5U0RxWkRyVGdXV2QxWHc5V2wyUVN2SWRma3BlSGFtNGtNc2lxYzB2Z3ZQd3BSUURcLzNMVTdRN2pcL1NYNVZLQlVneHNHNE1LNDBoN0MrbmdKcFI3aThXTUo4TzRIeWpCczQ5WkUyV0lISWRvT1wvcktcL0NSaUlCVndIanlwQ2pmN0VHOVptXC83UTJiTElRREVCYXFMd1I1XC92MnpURXZmc3J4Q0Q4WldNajZJOER5aUo0NFEzdWUrdDNIb2hyZms3VnFkR2VoekFJaVRZYytkVzdVWGJHXC85YVdBK3VcL25aenlcL21GNG5CVGdCdUdycjVTZ1pvYUV6eGo4bDNIYTRYbjRcL1JLRm1YeXU1Qm9nSVdRVkk2OTFlTVwvbm0rbDlIVjFMSFF4RTVkYTEyUGFNcjNpZXhBcHNNT0pNU0JQNTg1NVNvbWE2eVwvZnRSWWdLNVd5TzNjOGxxaTBJc3Q4UmIxekl2Qys3Nk9BRHgwQ2VlMXJwalB0SVBGSjdLWU1qVTJ3TzJCbXRLbktoamRhaDFqMUl5eUFjeUNjRHRGSURHMm1YU3BpV0xQaWE0SG9aOGlsZ1hcLzludUdVRE9pRXF2MFBzMXc4QlVOdjB6ZmpyUDIrc28zcnRyMFBwMWpiUEpoXC82S0tpc0pkUmZqXC80azRlMHkxaE80Z0tIbStYRjRNSk5GIiwibWFjIjoiMzI4ZjYzODBjMzE3OGVhZWE3ZDAwYjUxOTBlNjM1NzgzZDBhZDU5NjgyZDQ3NmE1ZTU3ODFjYzFjZGI4NjJhNCJ9
eyJpdiI6IjNHU2lLOTNJaEJsdEVPVDhPXC91WE9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilh4cHc2ZkhQUTRKK3hlZnh1c3MrQldnQ1hrcHNsNEp0ZUxrdkdHNEJpd0ExMVE4ZTN4YkEyQzVJQlBxTHBQTlZtV2JXQmV1T3ZMeVQwZ2RLdTM1VGpBPT0iLCJtYWMiOiI1NTJmOTEyYTQ2ZGZhNzM4YWMxMjliMTk0ZWQ1ZDZiYWRmNzA5ZGZiY2QzMDhjYWFmN2ExNWQzNjEyMzdmMGQwIn0=

A Việt cười cười đắc ý: “Anh Dương cứ yên tâm, chúng tôi cất s.ú.n.g lên xe là được, cảnh sát không tìm ra đâu”.

Ads
';
Advertisement