Tiểu Thư Máu Lạnh

“Cậu muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng ra luôn đi”, Cung Thiệu Bình có vẻ hơi mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.

 

Tôi lắc đầu: “Tiền chỉ là thứ yếu, tôi chỉ muốn cho ông biết, hai thằng cháu của ông rốt cuộc đã làm ra được những chuyện tốt đẹp gì thôi”.

 

Cung Thiệu Bình nghiến răng: “Tôi cũng biết được đại khái rồi, cậu không cần phải kể lại chi tiết như vậy nữa”.

 

“Không, tôi nhất định phải kể lại rõ những chuyện này, vì tôi sợ các người quên mất rồi. Khoản thứ ba chính là Cung Chính Vinh sai người lấy cắp clip của tôi và phát tán, muốn làm hỏng chuyện hợp tác của Phần mềm Trí Văn với BTT”.

 

“Khoản này tôi cũng tính cho ông 1 triệu, dẫu sao cũng suýt nữa hại giám đốc Bạch mất một dự án hàng chục triệu. Nhưng khoản tiền này không phải bồi thường cho tôi, mà là cho Phần mềm Trí Văn”.

 

“Hai món tiếp theo đây thì khá nặng đấy. Khoản thứ tư là Cung Chính Văn sai người đến Chiêng May bắt cóc con trai của Bansha và vợ con của một người bạn của tôi. Trong chuyện này, tôi suýt nữa bị bắn, cánh tay cũng bị c.h.é.m một nhát, khâu bao nhiêu mũi, còn không thể làm việc bình thường được. Đó có thể coi là lần thảm thương nhất của tôi”.

 

“Với vụ án bắt cóc này, Cung Chính Văn nợ Bansha thì cũng đã dùng một cái chân để trả rồi. Nhưng hắn ta vẫn nợ người bạn kia của tôi, nhưng bạn tôi nói muốn tự đòi, nên chỉ cần trả tôi thôi là được”.

 

“Khoản thứ năm chính là chuyện Cung Chính Vinh sai người đến đảo Phuki hôm trước. Chuyện này thì tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi suýt nữa bị bắn, còn mang lại nguy hiểm cho giám đốc Bạch. Các người không những nợ tôi, mà còn nợ cả cô ấy nữa”.

 

“Gộp cả hai khoản phía sau lại, tôi tính 3 triệu thôi. Cộng với mấy khoản trước đó, tổng là 5 triệu”.Nói rồi, tôi giơ năm ngón tay lên với Cung Thiệu Bình.

 

“Miệng cậu cũng rộng thật đấy”, sắc mặt của Cung Thiệu Bình rất khó coi.

 

Tôi nhún vai: “Ông Cung có thể không chấp nhận, nhưng nhất định sẽ có một ngày, tôi đòi lại từng món một”.

 

“Hừ! Hai khoản trước cậu nói thì tôi nhận. Hai chuyện đó đúng là Chính Văn sai, nhưng khoản thứ ba, người bị bắt cóc có phải là vợ con cậu đâu, là tự cậu chạy đến đó can dự vào nên mới bị thương đấy chứ. Vết thương của cậu không thể tính lên đầu Chính Văn được”.

 

“Còn khoản thứ tư, Chính Vinh đã bị cậu đánh một trận gãy mấy cái xương sườn. Bây giờ, nó còn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, nó đã phải trả giá vì chuyện này rồi. Cậu cũng đã trả thù, nên khoản này bỏ”.

 

“Vì vậy, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cậu 2 triệu, còn hơn nữa thì miễn bàn”.

 

Tôi mỉm cười lạnh nhạt nói: “Ông Cung đừng vội, tôi đã nói xong đâu. Ông tưởng lôi một đối tượng tình nghi từ đồn cảnh sát ra không cần tốn tiền à? Đặc biệt là kiểu đối tượng tình nghi đã tìm được chứng cứ và sẽ bị định tội nữa”.

 

“Cậu có ý gì? Đúng là lòng tham không đáy”.

 

“Không không”, tôi lắc đầu: “Khoản tiền phía sau không phải là cho tôi, mà dùng để đút lót. Không nhận được màu mè gì, ông nghĩ Natcha và những người khác có cam tâm thả người không? Vả lại, khoản tiền này chỉ có thể tự ông đi đút lót thôi, ít nhất cũng phải 1, 2 triệu mới được”.

 

Sắc mặt của Cung Thiệu Bình đã cực kỳ khó coi, lồng n.g.ự.c ông ta phập phồng kịch liệt, như không thở nổi.

 

“Ông Cung đừng gấp, cứ suy nghĩ từ từ. Chờ khi nào ông suy nghĩ xong thì liên lạc với tôi là được. Nhưng nội trong ba ngày buộc phải trả lời cho tôi, nếu không… Cung Chính Vinh sẽ toi đời bất cứ lúc nào”.

 

Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài.Tôi không thể ăn cơm với họ được, như vậy sẽ bị đau dạ dày mất. Còn số tiền 5 triệu, tôi cũng không bắt Cung Thiệu Bình phải đồng ý ngay, ít ra trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta không thể quyết định được.

 

Chắc chắn phải thương lượng với người nhà, ví dụ như bố mẹ của Cung Chính Vinh chẳng hạn.

 

“Khoan đã”, khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, Cung Thiệu Bình ở phía sau đột nhiên nói: “Cậu vừa nói Chính Văn nợ một người bạn của cậu, người bạn đó muốn tự đòi lại, câu này có nghĩa là gì?”

 

Tôi nhún vai: “Ý rất đơn giản, bạn tôi thấy rất tức giận với chuyện mà Cung Chính Văn đã làm. Nhưng hắn ta lại không chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, nên ông ấy chỉ muốn lấy lại công bằng cho vợ con mình thôi”.

 

“Người đó định làm gì?”

 

“Xin lỗi, chuyện này thì tôi không rõ”.

 

Cung Thiệu Bình cau mày, rồi chợt hỏi: “Có phải người đó tên là Đồng An Chi, ông chủ của một công ty bất động sản trong nước không?”

 

“Đúng”, tôi gật đầu, chuyện này không thể giấu nhà họ Cung được, chắc chắn họ sẽ điều tra thông tin về Đồng An Chi.Còn Đồng An Chi có làm gì được nhà họ Cung hay không… Chắc là không được, vì khả năng kinh tế và sức người của ông ấy vốn không bì với nhà họ Cung được.

 

eyJpdiI6Ilp1cHd0akFmZDBGZEFHNmhyV0ZXZ2c9PSIsInZhbHVlIjoibEJWZXhYaFJyd2ZMUmlaeUJXdStyanNBenoxR3pQblZKSEtxTkpRRGlqQUVNV29GZ2pZQ3NrNFhHVkw2eGhvdEpWSXBNaWloZ2JVMTZLdHJ4XC92XC9nKzFWekVsdmQ2ajYzWGlOWEdaaWVXWmdXN0xydENsSmdGdXZNNEpJbHpWMUREMWc3Y0ZNOXBhdnhvdUNINkNRSW10VTFFR1ZLM3pLaEh6NER2WmtFQ2FJUHNMcXBaZzU4WnRsbVJLMk9NR1ZBaEt4QXhJZk03K3hMdFcyQVZEa3RIYnBmdjZzeStaRHE1T0VOOEUzd1NBVFdmeTduUE51OTVnUk1MWmxsWTZnUHQ2QUxiOVFEa0ZXRFBFU0o4cWJUV08ycm16VHNcL2hnVnlUZmJuejRQQ085bXJYZDBuT1lScVwvZnY1c0VmQ1dVclIwbGozUzVyeVBPbjVGVmE3dGc5UjcweUpUcllNWVFqT24rbmZZQVhOWHlJN1k1bThzOEhON1BnVmFqeXM4VGVqb2dxZzRuYW9hVEhIMFByXC9qSVQ2NWU5TEU1am5VaE9UakF2WFpXQkZDbForOWw0VXV4SUM0SmZOU3FTUDE3IiwibWFjIjoiOTRjY2Q0M2Q2NDhmMDI2Zjk1YzlhNjA2NGU3YmFiY2Y4ZTZhMTBhYmZhNTViMDYxYjg4NmExNTI2YTZlYjI0YSJ9
eyJpdiI6IkNFeHZteFwvQUVWWXd4OUtZU1Z2Qmp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InMzUmlPcTBhcFU3TWNvWGU3RmRteWhXdjBPXC9nZVpkaHM3M3c3RU9IOXRxWjhzNjU3UlpRMnptVzhHdjJSYWZINGFBRWtteWUzXC92aDl0MlEwRHJiZ0E9PSIsIm1hYyI6IjMyMzM1NTE4OGI0ZGIwZDZlOGNhZDgxYzZjYWY4NTc5NWEzODBkMDU4MjY3NzEzZmRiMDk2Zjk2MGQwYmVjOWUifQ==

Cung Thiệu Bình không hỏi tiếp về chuyện của Đồng An Chi nữa, mà giơ ba ngón tay lên với tôi: “Cậu Phương, 3 triệu, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể cho cậu số tiền này. Phía Natcha và những người khác, tôi sẽ tự lo. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ ký một hợp đồng hòa giải, cam đoan từ nay về sau hai bên nước sông không phạm nước giếng”.

Ads
';
Advertisement