Tiểu Thư Máu Lạnh

Nếu ông ta đã thích cách giao tiếp này thì tốt nhất là tôi sẽ dùng cách này để nói chuyện với ông ta, làm như ông ta thích để ông ta cảm thấy thoải mái thì mới đàm phán ổn thỏa được.

 

“Anh Dương, hóa ra anh cũng biết lên giọng đấy chứ, nói chuyện với Natcha rõ loằng ngoằng, nhiều câu tôi nghe chẳng hiểu gì”, tôi vừa cúp máy đã nghe thấy A Việt nói với giọng cảm thán.

 

Tôi chưa kịp đáp lời, anh Thái đã nói chen vào: “Mày nghe không hiểu là chuyện bình thường. Anh Cường từng nói với tao, người thông minh sẽ luôn là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy đấy, khôn khéo thì mới làm được việc. Mày nhìn mấy người đi theo anh Cường trước kia đi, vì họ biết ăn nói và làm việc nên mới thay mặt anh ấy đi đàm phán công việc làm ăn được. Còn chúng ta ấy mà, cứ trung thành đi theo anh Cường thôi. Không đúng, phải là đi theo anh Dương chứ”.

 

“Nghe vẻ cũng có lý đấy!”, A Việt gật đầu như có điều suy nghĩ: “Tôi bảo này anh Thái, bình thường anh hay lừ lừ như khúc gỗ, sao dạo này lại thích giao giảng đạo lý thế?”

 

“Vì anh Cường không dễ nói chuyện như anh Dương nên tao không dám nói nhiều trước mặt anh ấy”.

 

Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ bình thường nghiêm khắc với hai người lắm à?”

 

Anh Thái suy nghĩ: “Thật ra cũng không phải là nghiêm quá, chỉ là anh ấy ít nói thôi, còn thường xuyên ngồi một mình lặng lẽ suy nghĩ. Lúc anh ấy không lên tiếng, đương nhiên tôi không dám nhiều lời. Nói đơn giản là… ở cạnh anh ấy khá áp lực”.

 

“Nhưng anh thì khác. Anh Dương, anh không thâm trầm như anh ấy, còn dễ nói chuyện hơn anh ấy nhiều”.

 

Tôi mỉm cười: “Vì ông ấy là đại ca, nhưng tôi thì không, nhất định phải thâm trầm một chút mới ra dáng đại ca chứ”

 

.“Anh Dương, anh cũng là đại ca mà”, A Việt nói xen vào: “Chỉ cần anh đồng ý làm mấy công việc như của anh Cường, chắc chắn có thể kéo theo một nhóm anh em làm cùng. Tôi không nói bọn tôi, bọn tôi vẫn là người của anh Cường, chuyện này không khác được, ý tôi nói người khác ý. Anh là người khéo nói, nhưng lúc hung dữ lên thì cũng chẳng kém ai, lại có đầu óc. Từ cách anh tống Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát, rồi cách anh đàm phán với Cung Thiệu Bình hai ngày nay, và cuộc đối thoại với Natcha có thể nhìn ra anh là một người có thể làm chuyện lớn”.

 

Tôi bị hắn chọc cười, nói: “Bớt tâng bốc đi, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cậu chưa từng thấy tôi đánh nhau bao giờ, sao biết tôi hung lên thì sẽ thế nào?”

 

“Tôi nghe anh Cường kể đấy, trước kia anh ấy thường xuyên kể về anh với chúng tôi, còn cả mấy người anh em ngồi tù cùng anh Cường ở bên kia cũng hay nhắc tới anh lắm. Anh Cường còn nói người hung ác nhất anh ấy từng gặp trong đời này, cũng khiến anh ấy đau đầu nhất, thậm chí khiến anh ấy sợ hãi chính là anh. Chuyện của cái tên Song mấy hôm trước chúng tôi có nghe Bangsue nói lại, trêи sàn đấu quyền anh đã đánh tên Song kia thê thảm. Hơn nữa, ở đảo Phuki, anh dùng tay không mà đánh ngã người của anh Hào”.

 

“Tôi biết cái tên Yako đó, là người bên cạnh anh Hào, đã đi cùng anh Hào vào khu Tam Giác Vàng mấy lần, tay y ít nhất cũng đã g.i.ế.c mười mấy mạng người, y là một kẻ hung ác, nhưng cũng thua dưới tay anh Dương đấy thôi”.

 

Nghe hắn nói một tràng mấy lời nịnh bợ, tôi không khỏi lắc đầu: “Tên Yako đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi dùng một cây tăm tre nho nhỏ đã khiến y khai ra tất cả rồi”.

 

“Tăm tre nhỏ? Đâm vào người cũng không đau lắm đâu nhỉ?”

 

“Đâm vào kẽ móng tay sẽ đau, ngoáy ngoáy vào trong một chút thì lại càng đau hơn”.

 

“Ôi, anh Dương, chiêu này của anh ghê thật… Lần sau tôi cũng tìm người nào thử mới được”.

 

Tôi thấy hơi cạn lời, không tiếp tục chủ đề này nữa, nhắc tới mà đầu ngón tay tôi cũng thấy tê buốt.

 

“À, anh Dương, vừa rồi sau khi anh gọi điện thoại cho Natcha, Cung Thiệu Bình không còn cách nào khác đưa Cung Chính Vinh ra khỏi đó, cuối cùng chắc chắn vẫn phải trở lại tìm anh. Đến lúc đó có cần bắt ông ta đưa thêm chút tiền không?” A Việt cũng đổi chủ đề. 

 

Tôi lắc đầu: “Tôi vốn không định nhận tiền của bọn họ, vì tôi muốn Cung Chính Vinh phải vào đó ngồi mấy năm, cho hắn một bài học, cho hắn nhớ lâu”.“Không lấy tiền? Vậy… Anh Dương, anh đàm phán với Cung Thiệu Bình lâu như vậy vì cái gì?”

 

eyJpdiI6IkcxOFJYaGZwb2UzcUFqZTlmSUlwUFE9PSIsInZhbHVlIjoiTExEc0VGWFFVSUhqWWRWcDdsXC9UR3J6a2N2YUloNDQ0YmV6ZEdaaEpaT2liRGhGWFBEN1FLcVM2MDk5YzIwVXFkUHhzM0JLeCszSnVcL3VJUU9iNzlFdmtSTDUwbTJLYndCXC9BZmZhY2NTXC9PcVJ0bkpFOEFiOEJcL09cLzFWb0lYK3Y4dzIyTnVsbDdzdDFuXC9FMUc3TmVMNzY5cFVJcGxrVTZPUHQzT1dPT3A2ZDFjUkJOZXN4K0plK04zMXJ4Y3BYbVFDZmlURlpoTStkZmlUZjRWNHA3aUNJcnd4NzFOd2pTbFpXMTRDU0pia2lLMHg0MU9cL1NmMldveDF0aDMrcjd3cHo3blFFcmJrcElKazhJK0FsNERIUkFmZnpWMGFGck1TcUl2cGMxcExXMVdcL3UwY0RpVXEwTkljZGFnSmpKblRcL2owZGZadFNNM3BkZk9cLzkyV0JOcDEzMUdkcSs4elpsREpPRzRqdjZuYlNac1Z1eE96azJoMmh1UlBPdEM5RW9YcWRoSEo3OEtRRFhTNU5IbnIxSlZMdEx6S0FJQ1NkN3lEUjdlZ0hIUUphbTkrN0JmZVhvcVU0bHVhWXZnblZnSlJOZFUyMUlIYUVsekQ2NnVpZmdBVEpTeUt6TTdUcytwWUo2VEw2WDQzNzlkTlZBMGZ0bXFLS3ppVkFVa1YwYzRERW1IYm1NUUFpMTZNZ3Q1VG41WnN3ZFpkTnBXQTU5c3dONENWRGdaMWl5cUM5cTZZN3J3Z0dmUlZSN2x5aVNqdFE0aEhqNXBoTERpSFBUYmwya0s3MFpURWxJaXo3ZHl3ck5HbHJKNjZMRzU1eVlnMitZT2hRdjZSbjVSdml5SmxZaVEzNjcwU2NBYlZtMHlQUXJkMVhnUUxXT3cxXC9jVTNUVWswQXNhaTBCdk1QQlU2YUpadWxiTFwvMXdocm1VUzNUT2c1ckZhdFpDYnl3V1V4d0F3cE5xR09TdStIeGhCT3BJaHN3dWR4ekY3dFBlRkpIOHZEcnduOGNOTXBcL2VqMUdFUk9VT3ppXC94bmdjSFJPbkRcL3dDWnc3RGcrZXhicGsrcVlpWXhhZ0hYdlVvVnoxZzZqK25HZWVURHcxSTdNNUQ0UHUxbWJTVG5idFNvc3F5bSt3cGV2ZUEzSEo4cjMyQ3EyWkxXOWpRQ3JYSFQ5SGFLUmgxMzB4SEI4bnVDcFwvXC9ZTm1odlwvRzEyWExYSXVOMUs5bTZwUFwvamYxWjQydzNPZjY1T3ZPWjluZVFmck96bVdPSUcyalR5SDgySTlsUUVRTnFuUmJVK3FQdUhXSTEwSlZ0dUV5MEpsOUFKbWFcL0EwTUYzcXRXaz0iLCJtYWMiOiJhYjQzNzNlOTQ4ZDk0ZjYxZmEzNGM2MzRmOGU4ZGJlMTdhZTA3ZmU5Y2JmNTUwMzhkODdlNTA0YTUyMTAzYWIxIn0=
eyJpdiI6IlJqSVNoZFZwdE02YjVwYmRFUnYySnc9PSIsInZhbHVlIjoiZ095TUNKeWl0TUI2WGkyOGgwUXlrOFRPclh1VGdpTkFiVlwva1V6TkRVcU1jczBaSUp6U0Jra09WeUREQ3gxNVFvWTQ0VjB6S3Zocm9lcEZVUVR6SnhnPT0iLCJtYWMiOiI5NzVkN2U4ZTM4NjYzNWM0NzQxNWFlYzY4MWZlM2YyODZmNzY2YWY0ZmU4MjFlM2QwODNlY2U2Yjc1ZmZhMTI3In0=

“Khi cách khác của bọn họ không thực hiện được, sẽ lại quay về tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi sẽ dứt khoát từ chối họ, đồng thời nói với Cung Thiệu Bình rằng tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bọn họ đã bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa”.

Ads
';
Advertisement