Tiểu Thư Máu Lạnh

Nơi Bạch Vi hẹn tôi là một nhà hàng nhỏ trên phố Nimman, tôi từng đi đến đó với cô ấy, đó là một nơi khung cảnh xung quanh khá đẹp, cũng rất yên tĩnh. Không lâu sau, xe dừng ngoài cửa nhà hàng.

 

Cách cửa kính xe, tôi nhìn thấy Bạch Vi đang ngồi ở một chiếc bàn phía lối đi gần cửa. Tôi bảo A Việt và anh Thái đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, còn tôi thì một mình xuống xe sau đó đi tới chỗ Bạch Vi.

 

“Đến rồi à”. 

 

Ở phía xa xa, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng với tôi, sau đó vén mái tóc rũ xuống ra sau tai.

 

“Ừ”.

 

Tôi cũng cười với cô ấy.Cô ấy đưa menu cho tôi: “Anh muốn ăn gì?”

 

“Cô chọn đi, tôi thì cái gì cũng được”.

 

“Được”. Cô ấy gọi phục vụ tới, gật đầu chọn món, dáng vẻ chuyên tâm của cô ấy thật đẹp. Gọi món xong, phục vụ mang món ăn lên, trong lúc đó Bạch Vi không nói với tôi về chuyện của Cung Chính Vinh, mà chỉ nói về công việc. Cô ấy nó với tôi, dự án BTT đã hoàn tất bàn giao rồi.

 

Trừ lập trình viên ở lại làm công tác bảo vệ và tối ưu hóa và nhóm vừa mới được điều đến Chiêng La khoảng thời gian trước để phụ trách công tác chuẩn bị của công ti chi nhánh thì những người khác của nhóm dự án đã về nước hết rồi.

 

Thủ tục hành chính của công ti chi nhánh đã được hoàn tất gần như ổn thỏa, cũng đã thông qua xét duyệt BOI, chỉ cần nộp giấy xác nhận xét duyệt và hoàn tất các thủ tục còn lại thì có thể thuận lợi có được ưu đãi đầu tư cấp A1, hưởng quyền lợi miễn thuế trong tám năm của doanh nghiệp.

 

Hơn nữa công tác trình bày và thông qua địa chỉ của công ti chi nhánh cũng đã được quyết định, nếu không có gì bất ngờ thì dự tính một tháng sau công ti chi nhánh có thể chính thức bước vào vận hành.

 

Phần mềm Trí Văn sẽ mở một trung tâm nghiên cứu và phát triển nhắm vào thị trường Đông Nam Á ở Chiêng May.

 

Bạch Vi không tiết lộ tổng kim ngạch đầu tư, nhưng tôi đoán con số mày không hề nhỏ. 

 

Bạch Vi sẽ còn ở đây một khoảng thời gian, cho đến khi nhân viên trong nước được cử sang lần lượt qua đây và tuyển dụng được một số lượng nhân viên bản địa nhất định, tổ chức được một hệ thống kết cấu cơ bản hoàn thiện thì cô ấy mới về nước.

 

Hoặc có lẽ sẽ có người phụ trách mới thay thế vị trí của cô ấy, ví dụ như tổng giám đốc mới được quyết định của công ti chi nhánh bên Chiêng La.

 

Tôi không để ý những thứ này, vì dù sao chuyện cũng đã đến nước này rồi.Tôi cũng đã có nơi khác để đi.

 

Ăn cơm xong, chúng tôi lại trầm mặc một lúc, dường như không tìm được chủ đề nào khác.Cuối cùng sau khi nhấp một ngụm nước, Bạch Vi nói thẳng một câu “Cung Thiệu Bình đã đồng với với điều kiện của anh rồi”.

 

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu xoay chiếc cốc trên bàn.

 

Bạch Vi lại nói tiếp: “Theo như những gì đã bàn lúc trước, ông ấy sẽ đưa cho anh 5 triệu, sau đó anh cứu Cung Chính Vinh ra ngoài. Ân oán giữa đôi bên kết thúc tại đây, nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân”.

 

Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hờ hững. Rõ ràng là Cung Thiệu Bình đã đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được ông ta, kể cả là Đỗ Minh Hào.

 

Đúng như những gì tôi đã đoán lúc trước, lúc cùng đường, ông ta sẽ lại chạy đến tìm tôi.

 

Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, nếu không có vấn đề gì, anh có thể gặp ông ấy thêm một lần để nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó ông ấy sẽ đưa tiền cho anh luôn. Nếu anh không muốn gặp ông ấy cũng được, bây giờ, tôi sẽ gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển khoản trực tiếp cho anh là xong”.

 

“Giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là kẻ tham tiền à?” 

 

Tôi ngước lên nhìn cô ấy: “Hay nói cách khác là vì tiền, tôi mới quẳng Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát sao?”

 

Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi hiểu anh. Anh không phải là người tham tiền, nếu không ngày xưa, anh đã chẳng từ chối tiền của tôi và Cung Chính Văn. Còn chuyện của Cung Chính Vinh, tôi nghĩ anh cũng không phải vì tiền”.

 

“Đúng, tôi không vì tiền, mà chỉ muốn trút giận thôi”.

 

Nói đến đây, tôi khoanh tay lại: “Thật ra, ngay từ đầu, tôi đã không định thả Cung Chính Vinh ra ngoài”.

 

Bạch Vi ngẩn ra, sau đó cau mày: “Thế lúc trước, anh đến gặp Cung Thiệu Bình…”

 

“Là tôi cho nhà họ Cung một cơ hội thôi, nếu họ không nắm bắt được nó thì chỉ có thể hối hận. Cũng có thể nói là cho nhà họ Cung thấy thái độ và cách sống của tôi, để họ biết rằng trên đời này có nhiều chuyện và nhiều người không phải cứ dùng tiền là có thể giải quyết được. Ví dụ như tôi chẳng hạn, họ có tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý được tôi đâu”.

 

eyJpdiI6ImNXYVVaZXRSXC9QTG5hXC9LVFFYTFdadz09IiwidmFsdWUiOiJNaWxaVFhQTmV3ZmI2K0VnVlNFUGhYOGdBeXFtZWJseUFyRUxkWGZDcFJjcURTSlwvVjB2azk5UHpwWEYrKytpWHlFdEx5Z0hqcG43aWRFWG5TVUJlR3hXTEU1eklMeG80U203YXZ4UmhwY1NzZndZV2Z5ZEJOYUVYM2dpQTNrZlwvblllcUNzTm54cCtyYWZudXFNYU5ENld0cWg2UUdTQ0JxZHY5VkFGbzRheFVrV2x2MlBUQ25FRFFyVkpJSFRCK0tRd3l3VDRUeDRsTk9hN3p0aHkxZ2lRdHNkTWNka1NcL0QzeWhCbG51blNDdUhYTEdSNTlBd1U3YmdYellcL25kNndGNXA4d1RTS2JWZ2JYNVZMVGdLamFUZ2F0SVZ1ZUx1MU5zeUZcL0o1R3pJSG10UE1TT3E4THFwM0lNSW12Nk43ckY2RmNXamk3SzVrTjVjK2NONlg5dnlNVXFYSTdNRWgyV3g3a0djaTZ5U2htV0hWdXVSSXJOS0hBWDNQbThFNnBmN3VzZ0ZtOTlLdHhkY3ptVlRnZVwvSTB2V1RhMFZQXC9XUDMraDlaOUUrVGFwMGRYVjVMQ1hlY2F6RTd6QXIydVVBQ0NYSXFOYzFRUkdSZGduUmtrUkNneEFIWXB2RUVNeGsyZmJvOEgxdkhhUlFWVU82eGtmWFQ4RlwvK3NnUHZWYmFqbGlCeDV6NFdLc2NlWHBYcXNtZkRZM1wvZFZZT0dTVkVDZ044VndRclZlQ0U5NGVsak9NXC8rNHRDQWVMRXh6WFB1K3lqU1M3TjJYU0g2VXBIWmZvczRQeGNkK3pQZGRBalFqdEFpNEhIU245SWZKa1h3cURRZWVIKzlTVk1LRUlGQzR4aVg0NHFpRXVLNkphRjF3QjdlS2ZQTTVrUk92WGVDU2dYTkNHNUhFVnArQmRCbjlcL3ZSTWFVU2JQcllrVlwveVpUc1AwenFHXC9QSXlqZmJjSDg3b00zRWtXNjlzWCtYQVhnemVMcFY2ZmZFaUtNYytQQzZoQnAzUFwvbkJ4ME43cnRVcnVNbXdvUUcyQnlzZUM3d2xnMHRDUWpFRGxlYUIrcEtLSXRzeTk0R3laMmZGTXEySVV2WTVXdHFOSnciLCJtYWMiOiI5NjY0ZWRkYTM4MTNkZWU4MjQ4MTgzZGUzM2E2NjJmMWI0OTlhOTZhNjk1NTQ2YmM3Y2Q0NTRkZWRjYTQxZjQ1In0=
eyJpdiI6InR5N1VFVGlnTWF6Vmt5OStlZ09SRnc9PSIsInZhbHVlIjoiSk91YllNSEgweE9tVDVlZHdTa3VnaTlqWTRrdlRHanFiUVQzdFEwWVV3bXhDaUdGZDlcL2dkdzJYYU92a3gxQUFwVGdzTXhyRzAzNnRxVXdwcnNkNkhnPT0iLCJtYWMiOiIwZTdiNTEzN2Q2NzFmMjI2NWU4ZTdhODVhN2YwOTBjODE4YzFlMDRlZjlkNjQwN2Q3MzliOThkNWRkOTIwMjk2In0=

“Cung Chính Văn đã phải trả giá bằng một cái chân, Cung Chính Vinh cũng đã bị đánh cho thê thảm, còn bị tống vào đồn cảnh sát nữa. Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hơn nữa anh cũng không bị tổn hại hay tổn thất gì. Bây giờ đồng ý hòa giải còn nhận được một khoản tiền, hơn nữa sau này còn không phải lo họ trả thù nữa”.

Ads
';
Advertisement