Tiểu Thư Máu Lạnh

Bạch Vi thì cau mày nói: “Phương Dương, không phải ban nãy anh đã đồng ý với tôi rồi à? Sao giờ lại đòi thêm tiền?”

 

“Xin lỗi giám đốc Bạch, lúc đó tôi chưa nghĩ được nhiều. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng trên đường đến đây, tôi mới quyết định tăng giá. Vì chuyện của Cung Chính Vinh hiện giờ đã trở nên rất nhạy cảm. Bây giờ mà lôi hắn ngoài, dù dùng bất kỳ cách gì cũng sẽ đẩy bạn tôi vào nguy hiểm”.

 

“Dù chỉ là hủy đoạn ghi âm cũng có thể bị người khác phát hiện, nên tôi phải lấy một khoản tiền nguy hiểm cho bạn mình. Ngoài người đang giữ đoạn ghi âm ra, còn có một người có tác dụng cực lớn trong vụ này, ông ta cũng cần một khoản tiền đảm bảo”.

 

“Nên tôi phải tăng thêm 3 triệu, nhưng số tiền này không phải cho tôi, tôi chỉ chuyển cho bạn mình thay ông Cung thôi”.

 

Sau khi nghe tôi nói xong, Bạch Vi dường như không biết phải phản bác thế nào, chỉ ngoảnh sang nhìn Cung Thiệu Bình.

 

Cung Thiệu Bình thì lạnh mặt không nói gì. 

 

Tôi hít một hơi thuốc, mỉm cười thản nhiên nhìn ông ta: “Ông Cung, tiền ông đưa cho Đỗ Minh Hào chắc không ít hơn 5 triệu đâu nhỉ. Nếu ít hơn con số này, chắc chắn gã sẽ không thèm nhìn đến. Thêm 5 triệu của tôi nữa là ông đã tốn 10 triệu. Bây giờ chỉ cần bỏ ra thêm vài triệu nữa thôi, so ra cũng không nhiều đâu nhỉ?”

 

“Ông cũng biết đấy, giải quyết chuyện này ở nơi đầu sóng ngọn gió là một việc nguy hiểm rất lớn với bạn tôi. Nếu họ không nhận được tiền, tôi không dám chắc họ có hủy đoạn ghi âm đi hay không nữa”.

 

Cung Thiệu Bình cắn răng: “Phương Dương, số tiền 5 triệu tôi cho cậu đã bao gồm cả phần của bạn cậu trong đó rồi. Tôi không quan tâm họ gặp nguy hiểm lớn cỡ nào hay dùng cách gì, dẫu sao chỉ cần tôi đưa tiền thì họ phải giải quyết việc này cho dứt điểm. Còn kiểu tăng giá sát giờ này…”

 

“Đợi đã”, tôi không nhịn được nữa mà ngăn cản ông ta: “Đầu tiên, mong ông Cung đây làm rõ một chuyện, ông còn chưa trả tiền cho tôi, giao dịch giữa chúng ta vẫn chưa thành, bây giờ chẳng qua chỉ là đang bàn điều kiện mà thôi, trước đây ông không đồng ý với tôi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bây giờ tôi tăng giá thì có gì mà không được chứ?”

 

“Thứ hai, đây cũng là điểm quan trọng nhất, năm triệu mà ông đưa cho tôi chẳng qua chỉ là tiền bồi thường cho những thiệt hại mà hết lần này đến lần khác Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã gây ra cho tôi, cả những tổn thất về mặt tinh thần cùng những phương diện khác do vụ mưu sát tạo ra, chứ không phải là chi phí cho việc làm việc giúp ông”.

 

Nói đến đây, tôi lại nhấn mạnh hơn: “Ông có hiểu lời tôi nói là ý gì không? Năm triệu là tiền bồi thường. Nếu như mấy ngày trước, tôi nhận được món tiền này, tôi sẽ xem như đang nhận được một phần tiền bồi thường, nói vài câu giúp Cung Chính Vinh, trong tình huống không có gì quá nguy hiểm, bạn bè tôi sẽ giúp tôi thôi. Nhưng bây giờ, bạn của tôi lại phải mạo hiểm để làm việc cho ông thì họ phải nhận được một khoản phí nguy hiểm nhất định chứ!”

 

“Ông Cung, đây là cơ hội cuối cùng đấy, ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi, nhưng thời gian của tôi có hạn, không thể đợi ở đây quá lâu được”.

 

Nói xong, tôi hút một điếu thuốc, sau đó nhấc ly trà trêи mặt bàn lên, nhấp một ngụm.Cung Thiệu Bình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm hận. Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không lên tiếng, phòng vip trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

 

Thật ra, tôi biết cũng không phải là Cung Thiệu Bình không nỡ trả thêm ba triệu, đối với nhà họ Cung mà nói, số tiền này căn bản chẳng đáng là gì. Chẳng qua chỉ là ông ta không nuốt trôi cái giọng điệu kia mà thôi. Hút xong một điếu thuốc, tôi dập đầu t.h.u.ố.c lá vào trong cái gạt tàn, rồi hẩy tay về phía ông ta ra hiệu thời gian còn lại của ông đã hết rồi.

 

Cung Thiệu Bình thu tầm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với cậu, tổng cộng tám triệu, gửi số tài khoản qua đây, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu”.

 

“Không gấp!”, tôi lắc đầu cười, sau đó lấy điện thoại ra, mở mục ghi chép, đẩy điện thoại về phía trước mặt Cung Thiệu Bình.

 

“Ông Cung, lát nữa ông hãy đọc những gì đã viết trong điện thoại này lên, tôi sẽ lấy điện ra ghi âm lại”.

 

Nói rồi tôi quay ra vẫy tay với A Việt đang đứng ở sau, người đứng sau rất nhanh trí, lập tức lấy di động ra đưa cho tôi. Tôi nhận lấy điện thoại từ tay A Việt, mở mục ghi âm, đặt trạng thái ghi ấm bất cứ lúc nào. Cung Thiệu Bình cầm điện thoại của tôi lên đầy hoài nghi, tự mình đọc nội dung, sắc mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.

 

“Chuẩn bị bắt đầu được chưa?”, tôi xoay mục ghi âm đã mở sẵn trên điện thoại của A Việt về phía ông ta.

 

Cung Thiệu Bình khẽ cắn răng, lại hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu: “Bắt đầu đi!”, tiếp theo đọc những dòng chữ trong mục ghi chép kia lên.

 

eyJpdiI6IjJZcllsMXhSeGhtMDZNNjlxenpBM1E9PSIsInZhbHVlIjoiT21mOHB3OTZxcG94ZFlhc1YyVk9qdmdBc2tIaHFQNTJ0dHZuMTVLYm8wV09MSW1EXC9YZm9QOGxUN3FHcFFGRjlobTZraWJZRTVRdkJqWHkwbFZNbkdVbzRhQm1YbDdjNHZBdmdnRlNjRTQzd3FkK2VVMm9xbDlMVTJqY3BWajh1VURHOHFzWXVRdEtXR0FnSjJMMlEzaG5rNEFWamtxXC9xN1FLcjh3QldaQjA2ZmloRkpJVng2aTZQUFlDSU5QQUJsTUpjakxGUGtXeWtFQ3NMRGRjVG1GdHB5d2FMQjlJWWR5TUZaTENrTWx5dnpiYmJsaDRrUTlEWTRrUUkySVNFTzM2Sm1lenQ3Ujc4VXBIQmdDdTBIcEJIdVJhTVBIOUJ2bDlwYytGOEFRT0R3MW1MTjZ0XC9yZWVoYjExRHlUemFLMFo2MVlHTDVcLzBtXC93UUJtWVVCVXNGc1laeElOdm9KS2tkZVBSbW8xUUEzVHYyM0hidkZlUTdsSERBa3ZpS1ZZUkRNK1pucTJ5Z0dDWVRpbVY2VUIwMTRiY1BwYU83OHZWb3VHQ1Q0Q0V6ZTl3ZnFSMlo2b1wvbm9xNThnRE1IaWlkV01SMUhQZEJNcHpWazhiQ0xpNjJsaEhJTEliSG1PT1QrVlRoN2k3blZmSnhSYTNyNkpibnJ1WmtRYlBWME5oeVNwNWpqTU1LN1JaaVwva0hPd0ltZFhBdlhXeFFqZnMySnNQRWVzVlRZT0tSVnhKUk1JTlFVQUlUS0pcL3dzSE1wVjBPXC9kWU5MSk40N1N3QTVuNEFXcWdQNnVrZHdwVGZ0TzlsbEFrMytuM3UyR1FSZXZYb1kxMGhJXC9QWDVDWE5jQlBhQUhnYk12bmZmWG12bnpwMXd4azRvWDdoTjdJV3V1a3pnVVwvTVNwWkRnZG5JXC9MZTc0MllNK1VaQkhSSEt0bzRZV0dOa3Q2ZWMzU2tKbHE1Q0FEZ3ZkTTZrRzhXYXdwbVNlSERLaExlUjM5c2JLYVNUTzFRb0FUdk8xU3RvTjB4MXRxMCtDSmxQN2t4eUJCa3V1SVZkQ2VYcU1xSTZ5NGpHVDQ5QW9OM2lIRmJKVGFGcVNLZkJQQnRxaW9pRDc5d2pcL0NGakdaVjIrTHdMUlwvcSs4dUpoWitSSXJsR0Vsc1R5M2tuYVBHWExEZEFTWUdOWUtqXC83d0NJSitLN0k1Vnh6OE5ENkxEcVwvcWxUM08wSlFtaXZkMFpEY2dBbDNGRmxJXC9aUVo1TXlLYVM0RlMrb09EWkE3dUtEQWNaK3hDUE1KU1hodDEybnlPcXJcL2xkaWN6cDhCMzFVR3FQeTYwcVdUSGtaQ0JQRVBPUWo2QmsxQmRMMys5SWtWOEk0WVdVZ01NeTlnMmFLdUZkTmlFU2VcL1VYVHVJMXk5dHRJU3NxVlBodCs0TnZVYzgxTzdqaThuWmJiamdWaUViXC95cEFmRHJCUWdoeWZoT1ZqeVMyWVwvY0xBPT0iLCJtYWMiOiI0MTU3YTcxYTgxN2EzMThiY2RlODNjZGJhOTY2MzdlYzViNzAwNDIzODM5ODZlZWE0OTg5MzcwYWIxNTgzODk1In0=
eyJpdiI6Im13OWtRTGJMU1wvNlFpMzQ1N3FEVTNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhrRHZpTWVWclJNQ1pPczg1ZFMzSVdKZ1podWt5MlRWYmhxVjBIMVpickRhRGtENFNOVWlnckgxSUk0Z2JJUE9wNzFKajZ1UlpwS1wvdkhuendcL0lxT2c9PSIsIm1hYyI6IjNhYjRlYjA0NDNjY2IzYTc1ZjQ4ZTZhNzAyMGE1NWEzZjYyODIyNjQzZjVmZDRkOWM0NTNjMjI5ZTk0YWUzNWIifQ==

“Đối với chuyện này, tôi vô cùng áy náy, cũng chủ động bồi thường cho anh Phương Dương số tiền tám triệu tệ để bù đắp lại những tổn thương và tổn thất về các phương diện khác, hành động bồi thường này của tôi là hoàn toàn tự nguyện, không có chịu bất kỳ sự uy h.i.ế.p từ bất kỳ người nào”.

Ads
';
Advertisement