Tiểu Thư Máu Lạnh

“Được”. 

 

Chưa đến hai phút sau, giọng nói của Natcha lại vang lên: “Cậu Dương, tôi đã xóa đoạn ghi âm đó rồi, phiền cậu chuyển lời đến người ta nhé”.

 

“Được, cảnh sát trưởng Natcha, tôi cúp máy đã nhé, lát nữa sẽ gọi lại cho ông sau”.

 

“Không thành vấn đề, tôi sẽ chờ máy của cậu Dương”.

 

Ngắt điện thoại xong, tôi khoanh tay với Cung Thiệu Bình, nói: “Ông Cung, ông vừa nghe thấy rồi đấy. Natcha sẽ không lưu lại bản sao, vì làm thế không có ích lợi gì với ông ta cả, mà chỉ có hại thôi. Ông có thể bảo Đỗ Minh Hào sai luật sư đến đồn cảnh sát để tìm người của gã rồi đó”.

 

“Ông Cung, chuyện này kết thúc tại đây, hi vọng sau này chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa”.

 

Tôi đặc biệt nhấn mạnh câu phía sau, dứt lời là tôi đứng dậy, mỉm cười với ông ta và Hà Khai Thành, sau đó quay người đi ra ngoài.

 

A Việt cầm chiếc túi du lịch nặng trịch đi bên cạnh tôi, còn anh Thái thì đi phía sau.Phía sau không có ai đuổi theo, đằng trước cũng không có người chặn lối. Chúng tôi thuận lợi rời khỏi nhà hàng và leo lên chiếc Mec.

 

“Anh Dương, chỗ tiền này nặng quá”, A Việt nhét chiếc túi du lịch vào hàng ghế sau, nói với vẻ khá phấn khích.“Lúc tiêu thì không thấy nặng đâu”.

 

“He he, anh Dương này, lần sau khi nào anh cần người cầm tiền thì cứ gọi tôi nhé. Tôi thích cái cảm giác này lắm”.

 

“Lần sau, tôi sẽ dùng cái bao tải cho cậu vác. Được rồi, đi thôi, đến khu chợ nào cách đây xa một chút, cứ chọn đại một cái là được”.

 

“Ok”.

 

A Việt vui vẻ khởi động xe, còn tôi lấy điện thoại ra, lại gọi vào số của Natcha.

 

Dường như Natcha nghe máy ngay lập tức, câu đầu tiên ông ta nói là: “Cậu Dương, tình hình bây giờ thế nào?”

 

Tôi đáp: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, nếu rảnh thì ông đi ra ngoài một chuyến, chúng ta cùng đi mua mấy cân hoa quả, nhớ lái xe đến nhé, vì hoa quả hơi nặng. Nếu bây giờ, ông không rảnh thì để lúc khác cũng được”.

 

“Rảnh, tôi rảnh mà. Bây giờ, tôi sẽ đi ngay, cậu gửi địa chỉ cho tôi nhé”.

 

“Vậy lát gặp”.

 

“Lát gặp”.

 

“À cảnh sát trưởng Natcha, lát nữa sau khi đến, ông mua mấy cân hoa quả trước đi nhé, dùng loại túi ni lông đen mà đựng, loại túi có thể khiến người khác không nhìn thấy ông thích ăn loại hoa quả nào ấy”.

 

Sau khi nghe thấy mấy câu nói mơ hồ của tôi, Natcha ngẩn ra một lúc, nhưng không bao lâu sau đã định thần lại, cười đáp: “Được, vừa hay nhà tôi đang hết hoa quả”. 

 

Natcha rất sốt sắng, trước khi cúp máy, tôi còn nghe thấy tiếng ông ta đứng dậy đụng vào chiếc ghế ở đầu dây bên kia. Lão già này đúng là một kẻ rất tham tiền, hơn nữa còn không biết cách che giấu, hay nói cách khác là ông ta khó mà che đậy được lòng tham của mình.

 

Tôi luôn thấy rất hiếu kỳ, loại người như ông ta rốt cuộc đã ngồi vào vị trí cảnh sát trưởng bằng cách nào? Có lẽ cũng là nhờ tiền, vì môi trường hệ thống cảnh sát bên này không được trong sạch lắm. 150 nghìn đô có lẽ không phải một con số nhỏ với Natcha, chắc ông ta sẽ rất hài lòng. Lúc trước, Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát chỉ mất 2 triệu tệ.

 

Khoản tiền này còn phải chia cho mấy người, bao gồm mấy người bắt và tra hỏi tôi.

 

Khi đến tay Natcha, chắc cũng chỉ còn khoảng 1 triệu. Nhưng ông ta còn phải đút lót cấp trêи, hoặc những người khác ở trong và ngoài đồn cảnh sát.

 

Số tiền thật sự đến tay ông ta chắc chưa đến 1 triệu tệ. Ông ta có thể vì khoản tiền đó mà bắt tôi vào đồn, đồng thời đe dọa tôi.

 

So ra thì mức độ mạo hiểm lớn hơn lần này rất nhiều, may mà Sangsu không làm gì ông ta, nếu không bây giờ ông ta đã rũ tù rồi. Từ đó có thể thấy, 1 triệu tệ có thể khiến ông ta làm liều.

 

150 nghìn đô bây giờ cũng có thể khiến ông ta rất vui, huống hồ lần này ông ta không phải mạo hiểm gì. Tôi chọn địa điểm hẹn là một khu chợ, vì sợ bị người khác theo dõi chụp ảnh, nên tôi đã chọn một cách ẩn náu.

 

Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ chiều, người mua bán ở chợ cũng chưa quá đông.

 

Lúc A Việt lái xe đến cổng chợ, chúng tôi thấy bên trong trống không. Tôi bảo anh Thái xuống xe, đi mua mấy chiếc túi ni lông màu đen cỡ lớn, còn mình và A Việt thì tiếp tục ngồi trên xe. Chờ anh Thái về, tôi lấy mười lăm xấp tiền đô ra nhét vào một chiếc túi ni lông, buộc chắc chắn xong, tôi lại bọc thêm một lớp túi ni lông cỡ lớn ở bên ngoài.

eyJpdiI6IldKNmFBcGd5MDBNWXU5YW9UR0l5bFE9PSIsInZhbHVlIjoiYVBjaDcyTG1hTUlYek1TUXVxcloxWUNpTGlhMnd3a1wvNUZhbWhqaW5TYkhZbElranQrdHBVWFV0eWdUZlRJUm9TeGo3ajBcL2UrNlRsclwvVlRWbUQrd1E9PSIsIm1hYyI6IjVjNGM5OWU0NTFkYzg5NzZjYmZiNjYyNDY2N2U4NTRjZjQ2YTJmZjU2MThlM2Q0ODhmMWE3NzkxMTMwNmQxMTkifQ==
eyJpdiI6IlVJdjA2UW9jWWdOUkZyQW1GS2d5UXc9PSIsInZhbHVlIjoibHJUazBVb0grbzZ5ZjBDOWxOTlBDOGdsR2VvZHB6elVUK2JTamxrU1wvbGNXUks1UzBxK0lqS2hyWDdCNjlOMHFENVJpWEhJeHlIVkxyT0dWMk1XakxHUGxBdnJDU1VPM0l0N3Z6bVJVWGEyTDNwdHZIS29Oc05WK2tRNnZTRjN3RFR1VUlaQlFkb1pKck9NXC9WSTJmbGhNWDZzUG9HUUxHXC9Ya3puSmFmb0thYnQ3ekFwUW9rUE13dTlhV2hqeHMzb3R6OEN3MUJTdUNUTmMzY3BRZ0RXcnlhNHoyOFY1UUJUdkNIOGxqYXI4T2xsWVZYanNVcFMwMnZiNWppa3VHSnl6ZmF1dFdnN3BWdlwvNTkzVzZ6a0dMa2ZvSW5PbXVuTzdtRGN0Z2VWcDY2VUdsbElmdklsQVc4cXQxSlNHbVBhQmlPXC9yVnVYUk1aejlvRmszUmV6QlR0aHBMYkpKbkVEVFFoWGVoN29sRGZETm1MWUdGbFhnY2EwM1VWODkyU1NTZkN0WmMrSENBMndjSGtcLzJxbjk5XC9qWGE4RHFnbWlDb0tNbFMzUytlQUpnTFJQaWYwK3UzU002cVR2dnI3b1JrNHp0NTdQczFRbDFGNndHemNIZkhQUjRmTTl0cnM5VmgyWm5XeGhDSG41clZLSmRnM3V0NERnOXkyazY1RWJQWVh0d002Wkw3cE9HcUgrb1dMY1wvd0szSkw0SHBJY2FsNCtmQUk2QmJ5azBTMDJlRjJlNEVoZnRpQ1l2SmxVeWJySWNyZWJHTm9aV1A3OGZYWGJjMTJuTkhcL0VGZ0NKSGozNmcxeEhqVExTOWx6eUZ6TitDTWduMGlHY1VyK29JU25rXC9nbHdjaGtRU2JYTEhvYnNLZ2VzcFI0SzlCTWNzeUloV1Z2M1gwVzVyUDQxcTVnMDk1YjNHMWtLVkUzdTZ0UklhQTd0ejhVczhwN3FqYksrZDJrOEpxU1hsb1RZVjBDTnlvb243bmZhb2xcL1wvWDNaTTU2V1FcL2FCN1ZuRitZUkgxK09Md0hUK1FudkVZekJ2djJCdXkxVG0ySFlEOGViS3NzdzRwM2J1VEZOdjlaNUlOVUg1Zk5kaVJNZDBJdEkwaWlualhpeFgxaWdsVWp0M1RXeVNaaTYrMGxseTJ4Wk1IVjc4TUtudVJYRVwvN3loemJkTkc5akl4blpmazdZem5mS1RMbTNOV3djOG81ZzRGY3pGNlc1Snk4YlBRZkNacWtRcU1BclFzV3FyQkpQMlFIcHpyZjNCMjlnakxTZCs4QkxZZE5YYURHVmRpeUF5UWQzZUpQRjdZU1g0eEhrMUNMQUZ5ZU9sMFkyeFwvajhMbVV5UU9OS0IzRU1LZ2JTdkVTeXNURVhmZFNCRTJDaEw0RGl5S0xTdjdkcG8rZEgzdWc0UkVHU1lpaWVjMDNOWXZsQVhcL21JR0gzU043XC9yUyIsIm1hYyI6IjA0MWI5ZDMyODM2ZGFkZTA5ZTZmYjg3NjM0Nzc0MjRlMTYxMGE5NDA1M2E5OGI5MDc0MjQ0MzkzN2EyZGVmMTUifQ==

 

Ads
';
Advertisement