“Đúng đấy”
A Việt cũng nói: “Anh Dương, không cần chia cho bọn tôi đâu, tôi đã bảo là anh Cường trả lương cho chúng tôi rồi mà. Hơn nữa, chúng tôi ra ngoài làm việc còn có tiền thưởng, chúng tôi không thiếu tiền đâu, anh giữ lại đi”.
“Lắm chuyện, bảo hai người cầm thì cứ cầm đi, lắm lời thế. Yên tâm, tôi đã bảo với anh Đỗ rồi. Ông ta bảo tùy tôi, hai người có thể cầm được, ông ta không phạt đâu mà sợ”.
“Anh Dương, thật sự không cần đâu”.
“Có cầm không?”
“Chuyện này…”
“Nếu không cầm thì tối nay, hai người về chỗ anh Đỗ đi, không cần đi theo tôi nữa”.
“Anh Dương, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi… haizz…” Anh Thái thở dài bất đắc dĩ, sau đó đối mắt với A Việt.Chẳng mấy sau, hai người họ khẽ gật đầu, cùng cầm lấy tiền.
“Nếu đã vậy thì chúng tôi cầm 10 nghìn, cảm ơn anh Dương”.
“Đừng khách sáo, cứ cầm tất cả 20 nghìn đi”.
“Không được đâu anh Dương, có đánh c.h.ế.t chúng tôi cũng không cầm thêm 10 nghìn nữa được đâu”.
“Làu bàu quá…”
“Anh Dương, chúng tôi hiểu một điều rằng làm đàn em thì phải có giác ngộ của đàn em, chung thành và giữ bổn thận thì mới có thể sống lâu được. Cho nên, chỗ tiền còn lại anh Dương cất đi đi”.
Thấy anh Thái đã nói đến mức này, tôi không cố chấp nữa, chỉ thở dài bất đắc dĩ, sau đó cất 20 nghìn đô trong tay đi. Anh Thái nói đúng, làm đàn em thì nên có giác ngộ của đàn em.
Khoản tiền nào nên nhận, khoản nào không nên nhận, hay nên nhận bao nhiêu đều phải tính rõ trong đầu. Bọn họ là những người chuyên nghiệp, đến làm đàn em cũng rất chuyên nghiệp.
Trên đường đi, tôi cùng A Việt và anh Thái tùy ý trò chuyện mấy câu, cuối cùng không kiềm được hỏi: “Các cậu đi theo anh Đỗ từ lúc nào?”
Nghe tôi hỏi, A Việt vốn nói rất nhiều lập tức im lặng, anh Thái thì bình tĩnh cười đáp: “Anh Dương, tôi và A Việt cùng với vài anh em khác nữa đều từ khu Tam Giác Vàng ra”.
“Ồ?” Tôi thấy hơi kinh ngạc, nơi đó quả thực có rất nhiều người Hoa Hạ.
Sau khi chiến tranh giải phóng kết thúc thì có vài đội bại binh chạy trốn đến đó, bám trụ trêи vùng núi đó thoáng cái đã mấy chục năm, hơn nữa đã sinh ra hai ba thế hệ. Bố của Đỗ Minh Cường chính là một trong số đó, còn là một sĩ quan nhỏ.
Năm xưa ông cụ không muốn theo mấy người sĩ quan trồng thứ hại người ấy ở khu Tam Giác Vàng, nên đã đưa một nhóm binh sĩ dưới trướng chạy đến vùng bắc Xiêng La dừng chân.
Theo lời Đỗ Minh Cường, năm xưa có hơn hai mươi người đi theo bố ông ta ra ngoài, nhưng dọc đường bị truy sát, lại còn bị thế lực phức tạp khó lường ở khu vực đó chặn đường.
Cuối cùng, người còn sống vào đến Xiêng La và được chính phủ địa phương thu nhận chỉ còn lại bảy người.
Nhờ có bảy người cấp dưới từng trải qua chiến tranh và thử thách sinh tồn đó, bố ông ta mới có thể làm nên sự nghiệp lớn, sau cùng tích góp được gia sản vô cùng giàu có. Nhưng cũng vì vậy, trong gia tộc lớn của bọn họ lại chia ra thành mấy gia tộc nhỏ.
Sau khi những người cấp dưới đi theo bố ông ta thành gia lập nghiệp, đời sau của bọn họ cũng tham gia vào sự nghiệp của gia tộc lớn, không ai là ngoại lệ. Bao nhiêu năm qua, thế hệ trẻ tuổi của những người đó khó tránh khỏi có chút xung đột.
Dù không xảy ra những chuyện lớn như nội chiến, nhưng cục diện phe phái mọc lên như rừng càng lúc càng rõ ràng, mỗi gia tộc nhỏ trừ thành viên huyết mạch thì đều chiêu nạp một số tay chân nhất định.
Trong bảy người năm xưa chỉ có hai người còn sống đến hiện tại, vì công lao, vai vế và trực hệ tích lũy mấy chục năm đều ở đây, nên thực lực và danh vọng của hai cụ già đó ở trong gia tộc cực kì cao, thậm chí đã đến mức công lao lớn như quân vương.
Hơn nữa, hai người này đều trở thành trở ngại lớn nhất trong sự biến chuyển của Đỗ Minh Cường. Nói cách khác, hai vị nguyên lão trong gia tộc này đều phản đối quyết định đi con đường chân chính của Đỗ Minh Cường. Một trong hai người đã chuyển hướng sang Đỗ Minh Hào, âm thầm ủng hộ đối phương.
Người còn lại tuy không thích phong cách làm việc của Đỗ Minh Hào, nhưng cũng không tán thành quyết định của Đỗ Minh Cường, nên thuộc kiểu không lấy lòng cả hai bên.
Hiện tại những gì Đỗ Minh Cường làm chính là cố gắng giành lấy sự ủng hộ của các phe phái khác nhau trong gia tộc.
Nếu được sự ủng hộ của ông ấy, thực lực của ông ta sẽ vượt xa Đỗ Minh Hào, không sợ gã quấy phá nữa. Mặc dù ông ta là người cầm lái, nhưng làm nghề như bọn họ thì quyền phát biểu chân chính luôn chỉ có thực lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất