“Ừm”, tôi cũng cười với cô ấy, sau đó chúng tôi không nói tiếp về đề tài này nữa mà chuyển qua chuyện của công ty con.Cô ấy nói tất cả đều rất thuận lợi. Hai ngày trước, tổng giám đốc mới của công ty con ở Xiêng La đã đến Chiêng May. Cô ấy đang chuyển giao dần công việc cho người đó.
Đợi đến khi bàn giao xong, đồng thời đưa người đó đi làm quen với tình hình ở bên này thì cô ấy sẽ về Thịnh Hải, có thể phải mất một tuần, cũng có thể sẽ lâu hơn.Cô ấy hỏi tôi có về Thịnh Hải hay không. Tôi nói đương nhiên phải về, hơn nữa thời gian quay về có lẽ rất gần với cô ấy. Cô ấy hỏi sau khi quay về thì định tìm công việc gì.
Tôi nói tạm thời vẫn chưa quyết định. Tôi không nói cho cô ấy biết, mình đã tìm được một công việc mới ở công ty bất động sản, cũng đã thành một cổ đông trong công ty đó.Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tạm thời không muốn cho cô ấy biết.
Người biết chuyện này cũng không nhiều, chỉ có mấy người ở bên cạnh tôi như Đồng An Chi, Đỗ Minh Cường, Suchat, còn có cả SangSu biết. Người khác có lẽ biết chúng tôi đang nói chuyện làm ăn, nhưng bọn họ lại không biết cụ thể là chuyện làm ăn gì. Bạch Vi không truy hỏi thêm mà là hơi do dự hỏi tôi rằng có cần cô ấy giúp không.
Cô ấy quen biết ông chủ, giám đốc điều hành của nhiều công ty trong nước, các ngành các nghề đều có, nếu như cần cô ấy có thể giới thiệu giúp tôi. Tôi khéo léo từ chối. Cô ấy không để bụng, nói nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là tốt, sau đó quyết định cũng không muộn.
Cứ như vậy, chúng tôi nói về những chủ đề linh tinh, nhưng dường như lại rất quan trọng ở một mặt nào đó. Cơm nước xong, chúng tôi lại ngồi một lúc lâu, tận tới hơn chín giờ tối mới rời khỏi đây. Giống như lần trước, cô ấy cũng đến một mình, không có vệ sĩ, cũng không có xe chuyên dụng để đưa đón.
Vì vậy tôi bảo cô ấy lên xe, rồi bảo A Việt lái xe đến khách sạn của cô ấy. Trên đường đi, bởi có A Việt và anh Thái ở đó nên Bạch Vi không nói chuyện với tôi nhiều lắm, trong xe vì thế mà khá yên tĩnh.
Lúc đến khách sạn mà cô ấy ở, sau khi A Việt dừng xe ở trước cửa thì cô ấy chào tạm biệt tôi, sau đó đẩy cửa, xuống xe.
Tôi phát hiện ở cửa khách sạn có vài người rất quen, quay đầu lại nhìn thì thấy hai chú cháu Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh đứng ở cửa khách sạn, đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe Mercedes Benz chúng tôi đang ngồi. Phía sau bọn họ còn có một đám vệ sĩ.
Cách đây không lâu, bốn người trong số đó đã đến Chiêng May cùng Cung Chính Vinh, cũng đến quán bar Cara với hắn để uy hiêp tôi với mấy người của Bansha.
“Phương Dương, họ chỉ là tới tìm tôi mà thôi, có thể là muốn đích thân xin lỗi tôi”, hình như Bạch Vi rất sợ tôi xuống xe rồi lại xảy ra xung đột với Cung Chính Vinh nên cố ý quay đầu lại nói nghiêm túc với tôi.
Tôi mỉm cười: “Ừ, tôi biết, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi”.
“Ừm”.
Bạch Vi đóng cửa xe, đi đến chỗ hai chú cháu Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đang đứng trước cửa khách sạn. Tôi không giục A Việt lái xe đi luôn mà dừng ở đây một lúc, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía hai chú cháu nhà họ Cung. Điều khiến tôi kinh ngạc là Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình chủ động đi tới đây.
Lúc qua chỗ Bạch Vi, bọn họ nói với Bạch Vi mấy câu, trông thái độ có vẻ rất khách khí, Cung Chính Vinh còn lộ ra vẻ mặt cảm kích. Nhưng bọn họ không nói được mấy câu đã đi tiếp về phía tôi.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, muốn xem thử rốt cuộc bọn họ muốn giở trò gì.Vì không còn cửa kính xe ngăn cách nên tôi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Bạch Vi đuổi theo với vẻ lo lắng, nghiêm mặt hỏi bọn họ, lúc trước không phải đã nói rõ là không truy cứu rồi sao? Tại sao còn tìm Phương Dương làm gì?
Cung Thiệu Bình cười nhạt nói, lúc đầu quả thực đã thỏa thuận sau này không truy cứu bất cứ chuyện gì nữa, nhưng lần này chúng không phải tới gây rắc rối cho Phương Dương, chỉ muốn nói vài câu với Phương Dương mà thôi, giống như nói chuyện với bạn bè vậy. Sau đó bọn họ bỏ lại Bạch Vi, nhanh chóng đi tới trước xe.
A Việt và anh Thái đồng thời lấy s.ú.n.g dưới ghế dựa ra, đồng thời lên đạn, rồi rũ tay phải xuống, giấu s.ú.n.g bên cạnh đùi. Tôi lờ mờ cảm thấy nếu hai chú cháu nhà họ Cung dám động thủ thì họ sẽ nổ s.ú.n.g không hề do dự.
Tôi đi tới trước mặt Cung Chính Vinh, nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Vừa ra chưa đầy một ngày, giờ lại muốn vào rồi hả? Hay là muốn để tôi đ.ấ.m anh một trận?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất