Tiểu Thư Máu Lạnh

Chỉ cần có thể giữ được tính mạng của mình và các con, Đỗ Minh Cường sẽ nghe theo mọi sắp xếp của Đỗ Minh Hào.

 

Điều Đỗ Minh Hào muốn chỉ là cổ phần và quyền nắm giữ sản nghiệp của gia tộc mà thôi.

 

Đỗ Minh Cường đã chuyển mấy trăm triệu baht đến Chiêng May, chắc khoản tiền này Đỗ Minh Hào không thể lấy đi được, đây coi như có thể giữ lại chút vốn liếng.

 

Đương nhiên, cũng có thể Đỗ Minh Hào sẽ chờ người của Đỗ Minh Cường giải tán hết, đến khi bên cạnh ông ta không còn đủ nhân lực, gã sẽ xuống tay quyết liệt hơn, bây giờ đây chính là điểm đáng sợ nhất.

 

Đỗ Minh Cường là một người cơ trí, chắc ông ta cũng đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui.Lúc nghĩ đến những vấn đề này, tôi chợt phát hiện mình thật nhỏ bé.

 

Ngày trước, tôi còn nghĩ nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm, mình có giúp ông ta không và giúp như thế nào… 

 

Nhưng bây giờ, tôi phát hiện mình chẳng giúp nổi việc gì cả, ngược lại còn cần Đỗ Minh Cường nhờ Suchat bảo vệ tôi.

 

Khi một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng tôi, tôi phát hiện anh Thái đang nhìn thẳng vào mình bằng vẻ mặt phức tạp.

 

“Xin lỗi anh Dương, chúng tôi phải về rồi”, anh Thái buồn bã nói: “Nhưng anh yên tâm, giờ tôi sẽ gọi cho Sangsu, đưa anh tới chỗ ông ấy trước rồi chúng tôi mới đi”.

 

Tôi trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi cùng đi với hai người, để xem có thể giúp được gì không”.

 

“Anh Dương, chúng tôi về thì cũng ở trong trang viên thôi, không phải làm gì cả, anh đến đó thì cũng vậy thôi. Hơn nữa… Tôi sợ Đỗ Minh Hào sẽ đuổi cùng g.i.ế.c tận, anh không thể mạo hiểm được”.

 

Tôi lắc đầu: “Ở bên anh Đỗ lúc này cũng tốt”.

 

“Không”, anh Thái cũng quả quyết lắc đầu: “Anh Dương, tôi biết anh Cường từng nhờ vả anh là nếu cần thiết, anh ấy muốn nhờ anh đưa Khang Khang và Tiểu Tây về Hoa Hạ, nhờ anh chăm sóc hai đứa nó, nên anh không thể đi được”.

 

Nói đến đây, sắc mặt của anh Thái đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Anh Dương, không giấu gì anh. Từ mấy năm trước, anh Cường đã âm thầm bồi dưỡng một đám đàn em ở bên ngoài. Đỗ Minh Hào và những đại ca khác trong gia tộc không hề biết về sự tồn tại của những người đó. Chỉ có mấy người thường xuyên đi theo anh Cường như chúng tôi mới biết thôi”.

 

“Chờ chúng tôi về trang viên rồi, Đỗ Minh Hào chắc chắn sẽ tưởng bên ngoài không còn người của anh Cường nữa. Gã sẽ chia người ra để đi đối phó với những đại ca ủng hộ anh Cường. Đến lúc đó… anh Cường sẽ bảo người đi cứu Khang Khang và Tiểu Tây. Nếu chúng tôi quyết sống mái với nhau, anh ấy sẽ sai người đưa lũ trẻ đến chỗ anh, nhờ anh dẫn chúng về Hoa Hạ”

 

Nghe anh Thái nói vậy, tôi không khỏi cau mày, trong lòng lại hơi phân vân.

 

Lúc này, nếu tôi có thể cùng ngồi uống trà với Đỗ Minh Cường, chắc chắn có thể khiến ông ta bình tĩnh hơn.

 

Sau khi bình tĩnh lại, ông tới sẽ có cách để ứng phó với mối nguy cơ này hơn. Hơn nữa, trước kia, tôi không muốn tiếp cận Đỗ Minh Cường, hay nói cách khác là không muốn gia nhập vào giới của ông ta.

 

Nhưng sau này, ông ta đã giúp tôi khá nhiều chuyện, coi tôi là bạn bè thật sự và hơn hết là không hề giở trò để lôi kéo tôi vào giới của mình.

 

Điều này khiến tôi luôn thấy đầy cảm kích với ông ta, và cũng coi ông ta là một người bạn đáng tin cậy. Hiện giờ, ông ta đang phải đối mặt với nguy hiểm.

 

Lúc này, tôi thấy mình ở cạnh ông ta là cách tốt nhất.

 

Dù tôi không giúp được gì, nhưng để ông ta thấy bên cạnh mình vẫn có anh em là đủ rồi. Nhưng anh Thái nói cũng có lý.

 

Nếu lúc này tôi cũng chạy đến trang viên, nhưng người của Đỗ Minh Cường lại cứu được hai đứa trẻ ra ngoài, tới lúc đó, họ chỉ có thể đưa chúng đến chỗ Suchat thôi.

 

Tôi không có ý là chỗ Suchat không an toàn, mà ngược lại chỗ của Suchat có lẽ là nơi an toàn nhất.

 

Nhưng có lẽ Đỗ Minh Cường không muốn để con của mình lại đi trên con đường của ông ta, ông ta chỉ muốn cho lũ trẻ một môi trường sống yên bình giống như bao người bình thường khác.

 

Mà chỗ của Suchat thì không thể mang lại một môi trường như vậy được. Đỗ Minh Cường muốn nhờ tôi dẫn lũ trẻ về nước hơn, vì tình hình trong nước rất an toàn, chắc chắn ông ta cũng sẽ cử người âm thầm bảo vệ.

 

Vì vậy, có lẽ tôi ở lại Chiêng May mới có thể giúp được ông ta nhiều hơn.Đang trong lúc phân vân do dự, điện thoại của tôi chợt đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là một số lạ của Hoa Hạ.

 

“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”, tôi nghe máy, vẫn giữ giọng lịch sự hỏi.

 

“Ha ha, Phương Dương, còn nhớ tao không?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc.

 

Tôi không vội trả lời ngay, chỉ cau mày không ngừng suy nghĩ. Chẳng mấy chốc, tôi đã nghĩ ra đây là giọng của ai.

 

“Cung Chính Văn?” Tôi hỏi một cách khẳng định.

 

“Ha ha, cuối cùng cũng đoán ra được rồi à? Xem ra dạo này, mày quên mất tao rồi nhỉ. Nhưng tao thì luôn nhớ đến mày đấy”.

 

Tôi có vẻ khá bực dọc: “Đừng có vòng vèo nữa, có gì thì nói mẹ ra đi”.

 

eyJpdiI6IlwvV3IwNmdyMU5zb0RNa2ZEcXphc29BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFZN2JxRVgxY3VWRmVVUHRCOUVvWWN0ZERXVFZhaVJjWEM4WGxIRGRHR3JXbnRRTUREb1wvWnM4UzdRVjNXQVwveWpoYWM4bnFSUldLRHltZmpcL3NoU0V4Y3R5XC9tMFhZcDBWUXdrYzBXMjNHRmcwWDg5cVhwVkJQTFhsU0JKa1hINlJKUFcrMnBuQ2R6S1wvMjJJUHBNNGFFaTduT3FUOENJYUlKSzlYdkdQbk1oVHZzdHNPY2ZmNVczY1ZROGN1QVBMMmJKYW5sem9lMFc4QW53RnJ4dWk2bHhlSTVQZEcya0dzUG1nQ3ZjUzRUOEEycHpUSkZLRDdvS0FRVldHWms3ZnZ0TCtDN1FwcityRHB1aDU0TENpcXFSV1BBWklOMCtUS3RTU1wvZDN0ZHlySldBaWdwTkRrMkRuNmV1VXJpSTRGR0VBaE9rTFFoMmVuMUFET2h0NnYrXC9RR3VNK1ZYOVlZeFRjcHdqV1F1RmVLSW92bkxNK3paeG5tTTJ0MWlwWDZTTWJrXC9IWk1JXC96UVdNWElcLzJUS2N3PT0iLCJtYWMiOiI1MTlmMDZkYWEzNGRiMmI0ODljYzc4YjFlZTU1M2I3M2I0MTlhMTIyMjUwMjk2MDAwMzFiMmZkNDdjNjNmMTQ2In0=
eyJpdiI6IkdKK0F5MDVyVDRlOVRVQ2hTcVRKTUE9PSIsInZhbHVlIjoiUzBseVpYRFlqMkZqejBncU5hZHVEY3BzQ1VsY2VFVmRMb0kxaTZFSmxrSms1RWF2RlZjR1pHU0tpa1Z1VFQwR1wvODRnZTlPV2dobDV3Y202ek5PM0lRPT0iLCJtYWMiOiIzZDg0NzNmOTA0YmFhMTYwZTYyZGFlZGQwOGE3YzA1M2ZhZWExYWFiMWE0YTUzOGZkNmE4NWEwZjY2ODcwOTJkIn0=

“Mày có ý gì?”

Ads
';
Advertisement