Tiểu Thư Máu Lạnh

Thêm cả các sự tu sửa tiếp đó nữa, đặc biệt là lắp thêm kính chống đạn và thay động cơ cùng các bộ phận chủ yếu, ở trong nước chắc cũng phải thêm mấy trăm ngàn tệ mới sửa được, có khả năng là phải thêm giá của một con Wrangler nữa. Có thể nói là Bangsue chỉ tốn nữa giá mà thôi.

 

“Cậu Dương, đây là chìa khóa xe, cậu lên thử đi”.

 

Tôi vẫn hơi do dự: “Hay là tôi lấy đại một cái xe nào đó chỗ Bansha cũng được, ông rất thích cái xe này mà, nếu mà tôi lái đi Chiêng Ray mà làm hỏng thì có lỗi với ông quá”.

 

“Ầy, cậu Dương, đừng khách khí, cái xe này được làm ra chính là để bảo vệ, nhưng mấy năm nay… cậu cũng biết mà, tôi căn bản chẳng hề gặp phải nguy hiểm gì ở Chiêng May, cũng càng ngày càng ít khi lái cái xe này, để ở đây cũng là lãng phí của trời, không bằng đưa cho cậu, có thể bảo vệ tính mạng của cậu cũng coi như là đã hoàn thành sứ mệnh của nó”.

 

“Nhưng mà đó là cái xe hai triệu baht đấy, ngộ nhỡ làm hỏng thì tôi…”

 

“Cậu Dương, giờ tôi không cần dùng đến cái xe này mấy, nhưng nó lại vô cùng có ích với cậu. Hơn nữa tôi cũng không tặng cho cậu, chỉ cho cậu mượn mấy ngày thôi, tôi tin cậu sẽ yêu quý bảo vệ nó, không để người khác phá hoại nó. Chỉ cần buồng động cơ và thân xe không bị nổ thì tôi có thể sửa lại nó.Hơn nữa đối với ông chủ chúng tôi, sự an toàn của cậu Dương rất quan trọng, ông Suchat không muốn cậu xảy ra chuyện gì, kể cả tôi cũng mong chuyến này cậu Dương có thể an toàn trở về”.

 

Thấy nụ cười mỉm và ánh mắt thành khẩn của Bangsue, tôi không nói gì nữa, chỉ chắp tay lại, trịnh trọng cúi đầu với ông ấy.

 

“Ông Bangsue, vô cùng cảm ơn ông, mong ông thay tôi cảm ơn ông Suchat”.

 

“Cậu Dương khách khí quá”.Bangsue cũng trịnh trọng đáp lễ. 

 

Tôi cầm lấy chìa khóa ông ấy đưa cho tôi, sau đó nói với đám anh Thái : “Anh Thái, A Việt, mọi người về trước đi, sau khi đến trang viên thì gọi điện báo bình an cho tôi. Mấy ngày nay phải luôn giữ liên lạc, đặc biệt là…ngộ nhỡ có gì ngoài ý muốn hoặc có biến cố khẩn cấp thì nhất định phải gọi điện cho tôi”.

 

“Được, anh Dương yên tâm đi”.

 

Anh Thái và A Việt gật đầu.

 

“Đừng để anh Đỗ xảy ra chuyện gì”.

 

Tôi lại vỗ vai hai người họ rồi quay người mở cửa xe ra, ngồi lên chiếc xe JEEP phiên bản quân dụng.

 

Chỉ có một từ có thể hình dung cái xe này: Thô lỗ.

 

Dù là màu sắc hay là hình dáng góc cạnh cũng đều hiện ra phong cách rắn rỏi thô kệch rõ nét. Bangsue cũng ngồi lên ghế phó lái, giảng giải cho tôi những điểm chủ yếu về tính năng và cách điều khiển của các thiết bị.

 

Ngoài việc mở GPS ra, ông ấy còn lấy ra một tấm bản đồ, trải ra nói cho tôi về các loại địa hình vùng ngoại thành Chiêng Ray.

 

Sau khi nói xong về địa hình, ông ấy áy náy nói: “Cậu Dương, thực sự xin lỗi, vì đây là chuyện riêng của nhà họ Đỗ nên ông Suchat không tiện nhúng tay vào, thế nên chúng tôi không thể giúp cậu. Nhưng chúng tôi sẽ đợi cậu và ông Minh Cường ở vùng giáp ranh Chiêng Ray và Chiêng May, nếu tình hình chuyển biến xấu, quả thực không còn cách nào khác thì nhớ phải nhất định quay về Chiêng May ngay, ưu tiên bảo vệ tính mạng của mình trước, Đỗ Minh Hào sẽ không cho người đuổi đến tận bên này đâu. Nhưng chúng tôi cũng không được tự tiện vượt ranh giới, Đỗ Minh Hào chắc chắn sẽ cho người giám sát chúng tôi ở gần đó, chỉ cần chúng tôi đến gần Chiêng Ray thì có khả năng gã sẽ tức giận, làm ra chuyện mất lý trí. Hơn nữa các nguyên lão của nhà họ Đỗ Chiêng Ray sẽ chỉ trích ông Suchat, họ không bao giờ cho phép chúng tôi vượt qua ranh giới nhúng tay vào chuyện nội bộ của họ”.

 

Nói rồi, ông ấy chỉ hai vị trí trên bản đồ, và một là con đường quốc lộ 118 tương đối ngắn, hai là con đường 121 tương đối xa, hai địa điểm đều nằm giữa hai con đường, cũng là vị trí giữa Chiêng May và Chiêng Ray.

 

Còn đường cao tốc số 1 thì vì phải quay một vòng nên tôi không hề nghĩ đến việc đi con đường đó.

 

Tôi lắc đầu: “Không dám phiền các ông tới đó đợi nữa, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi Chiêng Ray thì trên đường không sợ họ truy sát, tôi có thể tự về Chiêng May”.

 

“Không, cậu Dương, đây là nhiệm vụ ông chủ chúng tôi đích thân giao cho, không chỉ là phải đón cậu mà còn phải đón ông Đỗ Minh Cường. Ông chủ đã nói rồi, cho dù chuyện của bên Chiêng Ray không thể giải quyết xong ngay thì chúng tôi vẫn phải đợi ở đó, thậm chí có khả năng phải đợi mấy ngày liền”.

 

Thấy ông ấy nói vậy, tôi chỉ đành gật đầu: “Nếu đã như vậy thì sau khi tôi rời khỏi Chiêng Ray sẽ tụ họp với các ông”.

 

Bangsue lại dặn dò thêm một số việc rồi mới xuống xe. Lúc này A Việt, anh Thái và một người đàn ông trung niên thấp béo chuyển một đống đồ ăn lên xe, chủ yếu là bánh mỳ kiểu Tây, bánh quy, thịt bò khô và thịt hộp, đồ uống có một thùng nước khoáng và một thùng bò húc.

 

Có lẽ họ sợ tôi sẽ bị đối phương truy sát tới nơi thâm sơn cùng cốc. Trừ đồ ăn thì họ còn chuẩn bị cho tôi một cây thuốc lá, tôi thích hút loại này nhất.

 

eyJpdiI6IjBybDh6ak9lKzBWZHJPK0MwWk0zVlE9PSIsInZhbHVlIjoiSWUyZ3hZek02amJzY3JWbThCWlwvMlptSCtOMG9sM2JOZ2tTSnljZkwxQ1JLTnVtS3E0Q0dlZExCWm55clFiNjZpWU1XXC9PRXAwRCs0RWZSbnNmVDVHRXJZcVVxVkljc29zRmgwYjNzdEt2Sm1GK3QwQis5Q2NBXC9UZ2puMlVPMVI3U1g5bmVvNU9zeUdkTEhzOXhNb0NTMjZFcFFoK3NSUUxJMmRlSVpJQjdjcFFFaHhtSkE3aTVkMXJNaFl6Wkg4YUdZbmJ1dGlpTDRMRlZCTVBFdTNsdXZnaHZvVXlPT3RjTTVkQUJYUXpTRFNaYWx2bVFpTlRxREhyanJoRmYzdlE2QXhTZmpodmFWWjZRbmJZaEZXaElPbDJiUnR0ek5HNWs4UUhIRFg5SXp3b3MycUkxdHlvUU1la1hYQWQ4MlVuM21ZczJRR2lmNWpINUlZWXN3d1RcLzBCZGJkYkpncEZjd1g1SStZNUZhUGhcL3paMTVNdEVSbWdQUm5GK3hRa29mNUdSdWZcL2NnRUEwQVVQakJ3d1hBOVR1a08xVzJldWRaMjNjZ2pmUjVoOEFaTDV6dGcwRXpyZllHRkZVUkdYayIsIm1hYyI6IjJlMzBjOTFlMWRiOTM0ZjhkZjc4M2EwYTVmYThhMTA1MGE1OWMwMDZiNTdlY2VkYTU1NDQxYjhkMGYxZDQ1YjYifQ==
eyJpdiI6IkxnSWRJelwvV0R1cFdIN0lFcklWcDlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhucGxRdFFQbmFVWXB5N0lZenRSYThzc2FaRFk5QUJmbEdUYXJlRE1Vb2ozMjJrSXdxaElESmNjbzV1VEdMWWxKY1dzWmY0N1l0ZGQzUUFvdEtiU0pnPT0iLCJtYWMiOiJiZWY1YzE1ZWY4ZDIzMmUzYjNkNzlhNTdiNGM1YzBiNmQ2Y2MzNTU4YmYyZDVmOThlNjIwODU2YjA2ZWExYzAxIn0=

Họ phải đi trước tôi và về thẳng trang viên của Đỗ Minh Cường ở Chiêng Ray.Sau khi tạm biệt Bangsue, tôi cũng khởi động xe rồi từ từ lái xe đi về phía đám A Việt rời đi.

Ads
';
Advertisement