Tiểu Thư Máu Lạnh

Gã trọc đầu bực tức cầm s.ú.n.g gõ mấy cái vào cửa sổ xe, nhưng… không để lại dấu vết gì trên lớp kính chống đạn dày cộp đó.

 

Gã trọc đầu sững người, hẳn là không ngờ chiếc xe của tôi được cải tạo để chống đạn.

 

Sau khi hoàn hồn, gã giơ s.ú.n.g lên lần nữa, nhắm thẳng vào cửa sổ xe.

 

Nhưng, ngay khi gã định bóp cò, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba chiếc xe ở đối diện, bên đó có người đang nói với gã, đồng thời sáu người đang đứng ở bên đó cũng bước tới.

 

Đợi khi chúng bước tới phạm vi của đèn xe, tôi mới nhìn rõ sáu người này.

 

Ngoài ba gương mặt lạ hoắc trông giống vệ sĩ thì ba người còn lại chính là Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình, chú cháu anh em nhà họ Cung tề tựu ở đây cả.

 

Hôm đó, tôi đã đoán Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình sẽ trốn thẳng tới Chiêng Ray, thực tế đúng là như vậy, nhưng khi đó tôi không ngờ rằng Cung Chính Văn cũng ở đây, đồng thời còn chỉ đạo một âm mưu lớn.

 

Cung Chính Văn đi đầu, chống một cây ba-toong, dáng đi cà nhắc cà nhắc rất rõ ràng.

 

Hiển nhiên, lần mà Bansha gọi người đánh hắn ta gần như đã hủy hoại một bên chân của hắn ta.

 

Ba người bước tới bên cạnh xe của tôi, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình dừng bước, nhưng Cung Chính Văn thì ra hiệu cho gã trọc đầu nhường chỗ, còn bản thân hắn ta ghé tới trước cửa sổ xe của tôi, nheo mắt nhìn tôi qua lớp kính chống đạn.

 

Sau khi thấy gã trọc đầu đã lùi ra vài bước, một lần nữa, tôi hạ kính xe xuống một chút, nhanh chóng hét lên: “Tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không sẽ không xuống xe, chiếc xe này chống được đạn, đạn b.ắ.n không xuyên qua nổi, dùng búa đập cũng không nát đâu”.

 

Nói xong, tôi lại kéo kính lên.

 

Ba chú cháu nhà họ Cung dường như bị động tác lóng ngóng và giọng điệu tràn đầy hốt hoảng của tôi chọc cười, ba kẻ đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó đến lượt gã trọc đầu và những vệ sĩ khác cũng cười ha hả.

 

Tôi nghiến răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chúng qua một lớp cửa kính.

 

Thực ra, tôi chỉ đang kéo dài thời gian thôi.

 

Ban nãy chiếc xe lái về phía Đông chừng 5 phút với tốc độ khoảng 40 ki-lô-mét trên giờ, cũng có nghĩa là đã đi quãng đường khoảng 3,5 ki-lô-mét, sau đó rẽ về phía Bắc ở giao lộ Dongcha với vận tốc khoảng 20 ki-lô-mét trên giờ, đi khoảng 8 phút, vậy là chừng 2 ki-lô-mét.

 

Bây giờ, có lẽ Roga cách chỗ này khoảng 3 ki-lô-mét, tốc độ đi bộ của người trưởng thành rơi vào khoảng 4,5 ki-lô-mét mỗi giờ, nhưng đi đường núi trong đêm tối chắc chắn không thể đi nhanh được, cho dù y quen đường quen lối, cầm đèn pin chạy tới đây, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, vả lại khi đến gần rồi không thể dùng đèn pin được nữa, nếu không sẽ bị đối phương phát hiện.

 

Sau khi cười ha hả xong, Cung Chính Văn lại gõ cửa xe, ra hiệu cho tôi hạ cửa xe xuống.

 

Tôi hạ cửa kính xe xuống một tí xíu, sau đó nhìn hắn ta và gã trọc đầu phía sau với vẻ căng thẳng.

 

Cung Chính Văn cười khinh miệt: “Phương Dương, hai đứa trẻ kia chưa chết! Xuống đây đi, mày không chạy nổi đâu, cho dù trốn trong xe chống đạn cũng không thoát được đâu. Tao mà bảo chúng nó b.ắ.n hết đạn cũng có thể b.ắ.n nát cửa kính chống đạn của mày đấy!”

 

Tôi lắc đầu: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không tôi sẽ không xuống xe”.

 

Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên. Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đạn.

 

Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.

 

Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu s.ú.n.g trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.

 

Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.

 

Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đạn mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.

 

Thế nhưng, khi tiếng s.ú.n.g vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì. Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng súng, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.

 

Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.

 

“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng s.ú.n.g không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”

 

Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát. Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đạn khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.

 

eyJpdiI6InlcLzRaZERYNVM1ZEcra1R2dHUyMVdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQwTytBZWRhQjk0eERqMGpXZW5hM21qRGpvNjNNZExNeHlFNExKZXZyQU9jNXI2XC9hRDVtVkJNWkdOY0Vlc2FFeWNybldNdEJXRjNWTVNcL2dIM3R1Y1FsVmNHYWhiOXNacmFaS0h1T1wvYnhla1VIMHExNXdicXVUWnNDWjU1QVo0OXBlbDlmM1lcL0htRnFZSCtVS0l1MjVVME5uZjJoVE94a1ZtR2NrZkpFQUtob3d5VjFkRTJhNEtXM2hUXC92MlZhMmd5SlExMWMzdlcxTGdJd0JoZ0JtZXphRldvSHArWHNNMGJhVDBWODRYZE1ZdzBHZnF2VXpURVwva3huVE5nK3FoMnRGNWZMOWEyclVMOEhLdzlHMlVqTnpNT3JQV3FjQVBkYmtoMVhBK3ZhQStZMHdxNk1sbk14UWF4eGVOd21mMnB6bnp5UWtUb0I3R1JuRGsyYzRHakprQStrT1B6WDVHZ09peTFUMUNzMDNWN2pIQlFuSWw3VVRZRTg3YWhETnJDSHdVWVhoT2tHQ1FsTjVzajlXUG1SU054SERadXlZTFE4TDJsZzdRVEZsVlFVb2pCOVdSWWUxU2k4eHZaM3ZLaE5jNm0rUWJOaERuSGp0WG44Rm1lenJrdmpcL1NISkpYcXBNczlZQTBsVUx1Y2NMVXd6TFhkRmVTYWdMWEk4SmFrTTdUVHFTbWRMdjRIVVdCR3kyeVd2VnA2cUtsMVp5M3BoOFBWb3kwaVVqWGhQZ0ZmejRiOFB4dHBjXC9BQ2tGS2syaDk0ZUVHU3Qrc1Jwb21DNjQxU1hZeVVPWCsrUDIxSm9MdjZmajM4dXJvWTd1QktrUE1mY0M0NmlHQ2FaMEVaMmFVTGI0K0h6ZFwvd0Q5WUVFazFWVXF2RTdLc1RpODlTR056SFlmS2NuNDVUZmRjR1wvZGs0cmRKQWN1UEFmVSIsIm1hYyI6ImUwMzg5YzViZmRjMmM1MTYxZTEyMTg3MTVmYTYxMzUzNTRhYzM0OTM0NTQ2ZTliZjg5YjExMmFkNjE2Njk1NjgifQ==
eyJpdiI6Ik4wU3F1ZlNuMEtkeFwvQTUwdnc5TmJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1lSTNmek1Vcjd5WSt4akkzWDhTaXZRc2ZwSk9zNWNSQ2p0ZGxtR1lXeTAwdEdMRVZQTVlxb2VDanhTTkhtZ3NneEwxTHBHZEZxU3AxaFk4UERRb3R3PT0iLCJtYWMiOiIxNGZiNThkMDQ5Njk5MmJkMzhlOWI2NjM3YThkNjljYTFkMTIyMzgwNjU2MzVlMzZjZjZkYzdjNjljNWM5N2ZkIn0=

Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đạn, chúng đang dùng s.ú.n.g b.ắ.n vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đạn xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát s.ú.n.g nữa”.

Ads
';
Advertisement