Tiểu Thư Máu Lạnh

“Không chịu được bao lâu, tôi phải thay đổi kế hoạch thôi, hiện tại các anh ở hướng nào?”

 

“Ở phía Tây Bắc của anh, khi tôi tới sẽ lao từ sườn núi xuống”.

 

Tôi nhìn phương hướng, phía dưới sườn núi Tây Bắc là một cùng cỏ hoang bằng phẳng, có lẽ xe việt dã có thể chạy vào trong đó.

 

“Roga, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dụ người của nhà họ Cung tới chỗ anh, tới lúc đó anh phải chú ý tới bọn chúng, dù đám lính đánh thuê có chạy mất thì nhất định không được để người nhà họ Cung chạy, bởi vì Khang Khang và Tiểu Tây đang nằm trong tay người của hắn ta. Lính đánh thuê chưa chắc đã có số điện thoại của bọn họ, nhưng chỉ cần người của nhà họ Cung gọi điện thì Khang Khang và Tiểu Tây sẽ gặp nguy hiểm”.

 

“Tôi nhớ rồi, anh Dương, anh phải cẩn thận, thật sự không ổn thì anh lái xe chạy trước, bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lý bọn chúng!”

 

“Ừ”.

 

Đang nói chuyện thì vết nứt trên kính chống đạn đã lan rộng, hơn nữa đã bị lõm vào trong, có lẽ chỉ cần vài phát đập nữa là sẽ vỡ thành một cái lỗ.

 

Vẻ mặt của gã trọc đầu cũng càng lúc càng hung hăng, có hai tên lính đánh thuê cũng đang cầm s.ú.n.g đi về phía cửa sổ xe.

 

Đám lính đứng phía trước đều tản ra, có lẽ là để đề phòng việc tôi đột ngột lái xe đ.â.m vào bọn chúng.

 

Khi gã trọc đầu nện xuống thêm một phát nữa, tôi quyết định đạp mạnh chân ga, lao về một hướng, chiếc xe Jeep phát ra âm thanh chói tai, lao tới, tông vào một tên lính đánh thuê ở đầu xe phía bên trái.

 

Mặt tên này biến sắc, vội vàng né qua một bên nhưng vẫn bị xe đụng phải, ngã lăn ra vệ đường giống như một bao cát bị bục.

 

Chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn đứng bên trái chiếc xe, thấy tôi lái xe lao tới thì vừa vội càng lùi lại để tránh, vừa tức giận chỉ huy đám lính đánh thuê nổ súng.

 

Tôi giẫm chân ga, bẻ lái, rồi lại đạp mạnh chân ga, lùi xe lại phía sau. Bởi vì hướng Tây Bắc ở phía trước, bên trái của tôi, đám người Cung Chính Văn trốn ở hướng Tây Nam, tôi phải ép chúng tới trước, chạy đua với chúng về hướng Tây Bắc.

 

Nhưng có một chiếc SUV đang đỗ ở đó, tôi không có cách nào quay xe để chặn được đường rút lui của đám Cung Chính Văn nên chỉ phải thử tông vào chiếc xe kia trước.

 

Tôi vừa quay xe, đám lính đánh thuê bèn đồng loạt giơ súng, gần như đồng loạt bóp cò về phía tôi. Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng từ xe vang lên.

 

Tôi ngồi bên trong, nghe thấy âm thanh liên hồi này thì tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi sợ có viên đạn nào đó lọt qua tấm kính chống đạn ghim thẳng vào người tôi.

 

May mắn là, chiếc xe này của Bangsue rất chắc chắn, kính chắn gió và cửa sổ xe bỗng xuất hiện vài vết nứt, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ vậy.

 

Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hay nói cách khác, không có viên đạn nào xuyên được vào đây.

 

Nhưng, gã trọc đầu kia lại nhắm vào tấm kính đã bị hắn b.ắ.n sắp vỡ ở ô cửa bên trái, sau khi b.ắ.n hai phát súng, đã có mảnh vỡ thủy tinh từ mặt trong rơi ra.

 

Kính chống đạn có hai lớp, lớp bên trong cũng bắt đầu vỡ.

 

Tôi bất chấp hết, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, điều chỉnh phương hướng, lái nghiêng về phía sau.

 

“Bụp” Một tiếng va chạm lớn vang lên, đuôi chiếc xe Jeep đ.â.m mạnh vào đầu chiếc SUV đang ở phía sau kia.

 

Bởi vì va chạm theo hướng nghiêng, hơn nữa mã lực của chiếc xe việt dã rất lớn, sức nặng cũng hơn chiếc xe SUV kia rất nhiều, chiếc SUV kia đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đánh tay lái sang ngang khiến cả xe nằm ngang giữa đường.

 

Đây là một con đường nhỏ trêи núi chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua, sau khi chiếc SUV nằm ngang như vậy, khiến cho cả con đường đều bị chặn lại, hai bên đường đều là bụi gai rậm rạp, con đường này đã bị phong tỏa hoàn toàn.

 

Ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn dĩ đang chạy ở ngay phía sau, đột ngột xảy ra cú va chạm này, suýt chút nữa bọn họ bị phần đuôi chiếc SUV đang tạt ngang kia quật trúng, khiến bọ họ sợ hãi nhảy về phía trước vài mét giống như những con thỏ, quay trở về mép trái chiếc xe việt dã chỗ chúng tôi.

 

Trên thân chiếc xe việt dã vẫn còn vang lên tiếng ‘pằng pằng’ không ngừng, kính chắn gió đã mờ hết rồi, dường như không còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng và tầm nhìn bị hạn chế của mình, tôi đánh tay lái về phía bên phải, sau đó lái về phía trước vài mét, rồi lại gài số lùi về phía sau, đ.â.m về phía đám người Cung Chính Văn.

 

Đường lui của bọn họ đã bị chặn hết, ba chú cháu Cung Chính Văn đành phải lo sợ hốt hoảng mà chạy về phía trước tránh né, bọn họ chạy dọc theo mép trái của xe tôi đi về hướng Tây Bắc, muốn rời khỏi con đường này, để tránh khỏi việc bị tôi đ.â.m chết.

 

Tôi dừng xe, sang số và tiếp tục chạy về phía bọn họ.

 

Lúc này, cửa xe bên trái đã bị thủng một lỗ, một viên đạn từ phía sau b.ắ.n tới, xoẹt ngang bên tai tôi, để lại trên mặt tôi cảm giác nóng hừng hực.

 

eyJpdiI6Ino4NlZRdmJHd0d0S2dqZmFkM0hvaEE9PSIsInZhbHVlIjoic2g1bVA4XC9KYkk3eDBKNUFrVGt0bjBoWUpTOFU1REV5c0p0V1pnamlCcVZ1UkJEVm9cL1dCZGxIcjMzRXJoTGpmRFl3QUlVUEs2OW5pdlwvQ2tibHp6VmgyT3dpSEwxaGYyMVZkMWtEUFV0XC9McWVXRFI5RXpyZ3g3NThaWDdYNm82T3FEbmtoaXJqZ3pqZnFOMTdvRlNKOWlNVTRkdjBPdm05TURpYk12NXpiallWZTNwMzNcL3ZMeGp5RmZ4aE1qSlA5UncrcXQ5aFRidEZnR1p2b3VNQmsyQ2NpaWpiSzJrd3VpS1QzWFY0Y1wveDIzamZhWHU4ekYxbExSVndBS2lLRDA1RXdObFh0MTF2aVJzaVFSa0x0cldwd2d6MnlOSGFhOEZmXC8wRnFNNzdjPSIsIm1hYyI6ImY2OWU4NmZlOTQ4NWZlNmFhNjI0MTk1ZGRhZDcyMjc0MzE4ODE5NTExMTY3YWQ0MzBlMDJkMzlhNjE3YmQ5MGEifQ==
eyJpdiI6InlnckhFYWhPTUxlcll0QkNqS29WbFE9PSIsInZhbHVlIjoiWlFKd3VSUENRQ25lbnNHaUk2a3c3eE5TbDVKeGpHVUdUMVhDbXBVcFFMXC8ydVwvSkR1ZFJJdUd2K0hDRHY2M01Ua2l1QU5iUm01b3dWNWdYQWQ5RFpSZz09IiwibWFjIjoiYTQxMDkwYTE0NGU2YTdkNzUwN2JlMGIzZjZhYzI2YTU0NzY1OTU0YjE0NWZkZWJjMWFkY2RmOWE5MGYwMThmOCJ9

Ba chú cháu Cung Chính Văn đã chạy ra khỏi con đường này từ chỗ có khá ít bụi gai, chạy theo hướng Tây Bắc về phía bãi cỏ hoang kia, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, chắc là người mà bọn họ dẫn từ trong nước sang.

Ads
';
Advertisement