Tô Hạo gần như cúi người: “Tuyệt đối không ạ, xin bác yên tâm, nhà họ Tô nhất định sẽ cho bác một câu trả lời hài lòng. Tên Triệu Dương này nhà bọn cháu không nhận”.
Bà Ngụy vẻ mặt khinh miệt: “Cuộc hôn nhân này Đông Minh nhà chúng tôi sao cũng được, đầy cô gái thích nó. Nếu không phải thấy nó si tình, cậu tưởng hôm nay tôi sẽ đến cửa?”
Cái lưng Tô Hạo ngày càng thấp xuống: “Vâng vâng vâng, là nhà bọn cháu trèo cao”.
“Trong lòng cậu biết rõ là được”.
Bà Ngụy ra vẻ ngạo mạn, vừa lấy lại được mặt mũi lại vừa tìm được bậc thang, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu Dương: “Còn không buông tay?”
Bà ta cũng coi như nghĩ thông suốt, nếu đã là rắc rối Tô Linh gây ra thì hãy để người nhà họ Tô tự giải quyết. Đôi co với loại thấp kém như Triệu Dương? Một là chẳng ích lợi gì, hai là đánh mất thân phận.
Còn về cuộc hôn nhân giữa Tô Linh và con trai, bà ta đã nhìn thoáng hơn. Từng kết hôn thì làm sao? Người mất mặt là nhà họ Tô, ai dám nói xấu sau lưng nhà họ Ngụy?
Chờ công ty của Ngụy Thị niêm yết thành công, làm đơn ly hôn, đá con tiện nhân Tô Linh kia trở lại nhà họ Tô.
Đến lúc đó con trai phong độ ngời ngời, phụ nữ kiểu gì chẳng tìm được? Tô Linh? Dù xinh đẹp thì làm sao? Một món hàng đã qua tay không ai cần, nhà họ Tô phía sau đã lụn bại, chắc chắn cả đời này sẽ không ngẩng đầu lên được.Còn về Triệu Dương?
Hơ hơ, để lại cho nhà họ Tô tự cắn nhau là được. Một trận phong ba mắt thấy sắp kết thúc, nhưng trong lòng Tô Linh vẫn thấy khó chịu ấm ức.
Nhưng sự khó chịu này không có chỗ để xả, cũng không có chỗ phát tiết. Đối mặt với sự ép người quá đáng của bà Ngụy, không thoả hiệp còn có thể làm gì? Thực sự cá c.h.ế.t lưới rách? Cô không có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Thở dài một tiếng, cô mệt mỏi nói: “Triệu Dương, thôi bỏ qua đi”.
Triệu Dương cố chấp không chịu buông tay: “Bỏ qua? Sao có thể đơn giản như vậy được?”
“Nếu tao đi ra thì mày có thể tha cho tao không?” Tôi thờ ơ nói, dù biết có lẽ hắn đang kéo dài thời gian, nhưng vì sự an toàn của thành viên trong tiểu đội của Ốc Trắng, tôi cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục.
Tên liên lạc viên đó trốn sau cột đá, chỉ lộ ra một cái loa: “Cả tao và mày đều biết mày đã đánh cậu hai què chân, còn đánh gãy tay chân của chú cậu ấy. Ân oán lớn thế này, với tính cách của người Hoa Hạ chúng ta thì sao có thể tha cho mày được”.
Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu mày chủ động đi ra, chưa biết chừng bọn tao có thể tha cho đám đàn em trong quảng trường của bọn mày”.
Tôi nhìn sang Ốc Trắng, anh ta lắc đầu, tôi đáp: “Được, tao sẽ ra, chúng mày đừng có nổ s.ú.n.g đấy”, tôi nghĩ chắc Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn cũng không muốn nhìn thấy tôi đã chết.
Để tôi sống, sau đó họ sỉ nhục tôi có lẽ mới là cách hả giận nhất.
Tên liên lạc viên đó cười ha ha: “Thằng này thú vị phết nhỉ, đáng tiếc mày và nhà họ Cung có mối thâm thù lớn quá, nếu không khéo bọn tao còn kết bạn với mày ý chứ”.
Mượn ánh sáng, tôi liếc nhìn về phía tên liên lạc viên đó, thầm chửi hắn kết bạn cái đầu mày ý, sợ đến mức không dám thò đầu ra mà còn to mồm.
“Hừ, tôi không làm bạn với loại người như anh! Tôi nhìn thấy anh chỉ thấy khó chịu.” Nghe vậy, Phùng Viễn lại không hề tức giận mà bật cười một cách giảo hoạt.
“Cô em, đừng vội từ chối thế chứ. Ở đây ồn ào quá, chi bằng chúng ta tới nhà tôi, nhà tôi có rượu Bodeaux, tuyệt đối sẽ khiến cô mê say.”
Giọng điệu của Phùng Viễn rõ ràng thể hiện ý tứ trắng trợn. Mọi người ai nấy nghe xong đều cảm thấy khinh thường hắn nhưng không ai dám tỏ vẻ ra ngoài.
Có điều ánh mắt bọn họ nhìn Tần Vũ lại vô cùng đáng thương. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà bị tên súc sinh làm hại thì thật đáng thương.
“Tiểu Vũ, đừng đồng ý với hắn ta.” Triệu Ánh Thu cuống quýt lên, vội vàng kéo tay Tần Vũ.
“Ồ, còn nữa.” Phùng Viễn vừa trông thấy Triệu Ánh Thu, mắt hắn như muốn nhảy ra khỏi tròng, ngọn lửa rạo rực trong lòng hắn như không thể kiềm chế nổi mà bùng ra ngoài.
“Vừa hay, chúng ta cùng nhau đi nhé. Dù sao giường nhà tôi cũng đủ to, ha ha ha.”
Nghe vậy cả hai cô gái vừa xấu hổ vừa căm phẫn.
“Hừ, có ma mới đến nhà anh, anh đúng là loại lưu manh, loại bỏ đi.” Tần Vũ không sợ trời, không sợ đất lên tiếng mắng chửi Phùng Viễn.
“Cô chắc không?” Phùng Viễn hừ một tiếng, mặt mày tối sầm lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất