Tôi và Đồng An Chi cười lớn, dính tới phần cơ bụng,Đau tới mức khiến tôi nhe răng há miệng.Tôi tưởng sau khi Đồng An Chi đi khỏi thì sẽ không còn ai tới thăm nữa, nào ngờ ông ấy vừa đi khỏi, ghế còn chưa kịp lạnh thì lại có người gõ cửa, tôi hỏi: “Ai vậy?”
“Cậu Dương, là tôi, Natcha!”
“Còn cả tôi, Bansha đây.” Tôi nâng đầu hô mời vào, thực sự không ngờ, Bansha và Natcha, một người là binh, một người là cướp lại cùng nhau tới.
Vừa bước vào, Natcha bèn nói: “Xin lỗi, Dương thân mến, lần này, cậu đã lập công lớn trừ hại cho dân này, điều đáng tiếc trong sự tốt đẹp là cậu đã bị thương”.
Thấy Natcha mở lời, Bansha đành ngậm miệng ngồi xuống một bên.
“Lập công lớn?” Tôi nghi ngờ nói.
Theo như mức độ hung hăng càn quấy của chúng tôi ở Chiêng Ray, nếu như là trong nước thì tôi đã bị b.ắ.n c.h.ế.t hơn một ngàn tám trăm lần rồi, sao Natcha lại nói là chúng tôi lập công lớn chứ.
“Đương nhiên, mấy tên lính đánh thuê, còn cả tay s.ú.n.g khiến cậu bị thương, cậu đã rất dũng cảm cướp s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t hắn, vì cậu tự vệ nên không có bất kỳ ai tới gây phiền phức cho cậu. Đồng thời, trong thành phố Chiêng Ray còn có người tố cáo tay s.ú.n.g đó chính là nguyên nhân gây ra tiếng s.ú.n.g thường xuyên ở trong thành phố Chiêng Ray. Vì vậy, Dương, cậu trừ hại vì dân, nếu có thêm lần nữa, có khi Chiêng Ray và Chiêng May chúng tôi phải trao huy chương Công dân vinh dự cho cậu.”
Tôi cười khổ, đúng là tôi rất khao khát danh hiệu Công dân vinh dự này, nhất là quyền cư trú vĩnh viễn, quyền được mua sắm bất động sản của nó.
Nhưng nếu bắt tôi phải làm lại việc này lần nữa thì thôi bỏ qua đi. Liều mạng như vậy, chỉ bất cẩn một chút thì người c.h.ế.t là mình, huống hồ tinh thần luôn căng thẳng trong một thời gian dài cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Tôi hỏi: “Cảnh sát trưởng Natcha, vụ án này do ông chịu trách nhiệm à?”
Natcha lắc đầu: “Đương nhiên không phải, có điều đồng nghiệp ở Chiêng Ray đã nói với tôi. Chúc mừng cậu! Cậu Dương, cậu phải bảo trọng, lần sau tôi lại tới thăm”.
Vừa nói Natcha vừa đặt chút ít sản phẩm dinh dưỡng xuống, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Bansha mới có cơ hội mở lời, nói ẩn ý: “Cậu Dương, mặc dù tôi có lỗi với cậu nhưng muốn nói với cậu đôi câu còn khó hơn cả lên trời.”
Tôi cứ ngỡ lần này đàn em dưới tay ông ta bị mua chuộc thì Suchat sẽ tức giận đến mức xử lý ông ta luôn, không ngờ ông ta lại vui vẻ đến vậy. Xem ra là ông ta không sao, Suchat cũng không có ý trừng phạt ông ta.
Tôi cười nói: “Sao có thể khó hơn lên trời được, dù lên trời thì ông phải tìm được một con đường mới được, còn nói chuyện với tôi thì chỉ cần đứng đợi ở cửa thôi”.
“Tôi nghe thấy cậu tỉnh lại là lập tức đến ngay!”
Bansha tỏ ra bất lực, nói: “Dương, tôi biết cậu đang nghĩ gì, lần này thằng em tôi phản bội đúng là do tôi, nhưng tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. Giờ cậu không sao là quá tốt rồi!”.
“Suchat không nói gì với ông sao?”
Tôi không nhịn được bèn nói ra nghi ngờ trong lòng.Bansha cười hi hi, nói: “Lần này đúng là nhờ phúc của cậu, ông Suchat quyết định để tôi chính thức làm việc thay ông ấy”.
Tôi bình tĩnh một lúc mới hiểu ra, trước đây Bansha cũng giúp Suchat làm việc nhưng khi đó giống như kiểu vô danh, nói cách khác, ông ta biết Suchat là ai nhưng Suchat căn bản không biết ông ta là ai.
Còn giờ thì khác rồi, Suchat nói như vậy chứng tỏ Bansha đã chính thức trở thành đàn em của ông ta.
“Có điều ông Suchat kêu tôi tạm thời ở cạnh cậu”.
Đây không phải truyện chuẩn đâu các bạn nhé.
Chúng tôi sẽ cập nhật lại sau. Tần Vũ nín khóc bật cười, đến cả Triệu Ánh Thu cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, Diệp Thiên trước nay không phải người có thể nhân nhượng miễn cưỡng.
“Mua mạng của tôi? Khẩu khí lớn lắm! Dù sao tôi cũng còn cái mạng rách này thôi, có bản lĩnh thì cậu đến mà lấy.”
Ông già tối sầm mặt mũi, dứt khoát nằm vật ra đường. Khó khăn lắm mới gặp được vụ mua bán lớn thế này, nếu như bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Những người xung quan tới nhìn dù có thể nhận ra chút manh mối ông này ăn vạ nhưng sự ngang ngược và khí thế đàn áp của Diệp Thiên vẫn khiến bọn họ khó chịu.
“Đây là loại người gì vậy, có chút tiền là có thể cho rằng mình muốn gì cũng được sao?”
“Đúng vậy, đúng là quá ngang ngược.”
“Tôi muốn xem xem cậu ta định thế nào.” Diệp Thiên không quan tâm tới những lời dị nghị của đám đông, chỉ đưa mắt nhìn về ông già đang nằm trên mặt đất.
“Rất tốt. Chỉ cần ông chết, thì hai trăm vạn dâng đến tận nơi.”
Nói xong, Diệp Thiên quay người lên chiếc xe Land Rover, khởi động xe rồi chầm chậm lùi về phía sau.
Sau khi lùi về sau hơn mười mét mới dừng lại. Lúc này anh đạp mạnh vào chân ga, âm thanh chói tai của động cơ vang lên.
Thấy cảnh này, rất nhiều người vội lùi ra sau, chỉ sợ ảnh hưởng đến mình. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng biến sắc.
Đừng thấy khi nãy ông ta mồm mép cứng rắn, nếu bị đ.â.m c.h.ế.t thật thì hai trăm vạn chứ hơn nữa ông ta cũng không dám đổi mạng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất