Tiểu Thư Máu Lạnh

Lúc này, Suchat cầm điện thoại lên, ấn một dãy số: “Bangsue, bảo người để ý tất cả các con đường xuất cảnh của Xiêng La để bắt một người tên là Đỗ Minh Hào. Ảnh thì chắc ông có rồi đấy”.

 

Bangsue chính là người đã đến giải vây cho tôi ở quán bar khi tôi gặp nguy hiểm lúc đám bạn học sang Xiêng La du lịch lần trước, vóc người ông ấy rất cường tráng, và cũng có uy danh hiển hách ở thế giới ngầm của Xiêng La.

 

Không chỉ vì ông ấy có năng lực giỏi giang, hơn hết là vì ông ấy chính là người đại diện cho Suchat ở thế giới ngầm.

 

Đỗ Minh Cường nhắm mắt lại như đang hồi tưởng: “Vì thế thông qua chuyện này, tôi càng chắc là có nội gián hơn. Tên nội gián này không chỉ có quan hệ mật thiết với tôi, mà còn là người của Đỗ Minh Hào”.

 

Trong đầu tôi không ngừng quay vòng các thông tin về những người mà mình biết, đột nhiên một gương mặt dừng lại trước mắt tôi.

 

Đó là lúc tôi ở Chiêng Ray một tháng trước, cậu đàn em dẫn đầu đó đưa chúng tôi đi vào vườn hoa trung tâm, làm chúng tôi suýt bị anh em Cung Chính Văn và Đỗ Minh Hào bắt ngay tại trận. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.

 

Nếu lúc đó sơ sẩy một cái bị bắt thật thì người ngồi ở đây bây giờ không phải là chúng tôi, mà là Đỗ Minh Hào. Ở Xiêng La, Suchat và Sangsu có thể nói là tung hoành một phương.

 

Nhưng ở cả Đông Nam Á thì thế lực và sức ảnh hưởng của nhà họ Đỗ lớn hơn nhiều.

 

Thấy tôi như có điều suy nghĩ, Đỗ Minh Cường như đang nhắc nhở tôi: “Cậu biết đấy, tôi có một tiểu đội bí mật, đội trưởng của họ tên là Ốc Trắng”.

 

“Từng thành viên trong đội đều do đích thân tôi lựa chọn lúc trước, sau đó nhận họ vào. Không ngờ là lần này thằng em trai của tôi gây ra đấu đá nội bộ, làm hơn mười người thiệt mạng. Phải biết rằng mỗi người bọn họ đều là những viên ngọc quý, nhưng điều khiến tôi đau đớn và tức giận hơn cả là trong số bọn họ lại có nội gián”.

 

Đỗ Minh Cường đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất ngắm ánh chiều tà sắp hạ xuống ở ngọn núi phía xa, nói: “Lúc tôi vừa ra khỏi trại giam ở Thịnh Hải, đã có ý định thành lập một tiểu đội của riêng mình, đáng tiếc là áp lực trong nước lớn quá, nên đây dường như là chuyện không thể hoàn thành được. Vì thế tôi đã tận dụng lực lượng của gia tộc sang Xiêng La, ngoài khu Tam Giác Vàng ra, hầu như nơi nào tôi cũng đã đến”.

 

“Cũng chính lúc này, thành viên của tiểu đội này cũng dần tập hợp, cũng có quan hệ khăng khít với tôi. Tôi không chỉ coi họ là thuộc hạ, mà còn là anh em, nên thường xuyên dẫn họ đến đây”.

 

Đỗ Minh Cường nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng khác lạ: “Nhưng nếu trong tiểu đội này đã có sâu mọt thì chúng ta phải thanh tẩy”.

 

Cùng với lời giải thích chầm chậm của Đỗ Minh Cường, tôi bắt đầu hiểu ra dần, cuối cùng đã nắm được đầu đuôi sự việc.

 

Cuối cùng Đỗ Minh Cường nói với tôi, nội gián đúng là người mà tôi nghĩ tới, chính là cậu đàn em dẫn đầu đó trong tiểu đội của Ốc Trắng.

 

Tôi thấy hơi khó hiểu tại sao Đỗ Minh Cường lại kể cho tôi nghe những chuyện này, sau đó ông ta giải thích vì ông ta coi tôi là anh em, cũng tránh sau này không thấy cậu đàn em kia đâu, tôi lại tưởng cậu ấy bị ông ta quản thúc.

 

Sau đó chúng tôi tán gẫu một lúc, trên bàn ăn, Đỗ Minh Cường có vẻ hơi thổn thức nói, lẽ ra đây là một kế hoạch kín kẽ không thể chê vào đâu được, không ngờ chiêu này của Đỗ Minh Hào quá độc ác, gã lại bỏ một khoản tiền lớn ra thuê lính đánh thuê.

 

Nhưng bây giờ, hành động thất bại, Đỗ Minh Hào coi như xôi hỏng bỏng không rồi. Suchat nói: Cường, ông đừng quá lơ là, thằng em này của ông quá nham hiểm, cẩn thận bị nó bắt được cơ hội.

 

Đỗ Minh Cường cười ha ha: Suchat, người của ông đã ra tay rồi, tôi còn gì phải lo nữa?

 

Tôi đột nhiên nhớ ra, cả ngày hôm nay không nhìn thấy tiểu đội của Ốc Trắng đâu cả, dưới đây nội dung không đúng của truyện các bạn nhé, vì chống ăn cắp nên chúng tôi sẽ cập nhật lại sau chỉ có cậu đàn em bị thương nặng phá cửa chính của quán bar xông vào đó thôi.

 

Tôi hỏi: “Anh Cường, Ốc Trắng đâu? Hôm nay, bọn họ có đến quán bar không?” Tần Vũ nhìn Diệp Thiên rồi liếc qua liếc lại.

 

“Thỉnh thoảng.”

 

Diệp Thiên lắc đầu: “Con gái ít đến đây thì hơn.”

 

“Cắt, đây là thời đại nào rồi. Đây là trào lưu, anh hiểu không?” 

 

Tần Vũ liếc Diệp Thiên một cái rồi nhìn tới những đôi nam nữ đang nhảy nhót xung quanh và chợt có cảm giác muốn thử.

 

Triệu Ánh Thu thì yên lặng hơn nhiều, những nơi lộn xộn, xung quanh toàn mùi rượu khói thuốc cô không hề thích thú.

 

eyJpdiI6Im9MWEtQMXBYS2ZEWWV5ZG5YWjMrZnc9PSIsInZhbHVlIjoiVzd0R1Q2cndsb2RXcmgxbDA2SlYyOU55V0E0UE9aYk5MdTNBZTIxVnBCSWphRXNOT05OS2RqVkZIVHZDbXdIa3cwckJDM1I1cGhDZndXTFRQVUlQUFwvWml5WXJTYjJNOHhIRXE3Wlg1XC9UM0Y5VnErb0ZmdmhHWWFhYWQzRXcrcko3Sk9oYnhJaUFlVTJZMVNrT29mdnZmcnhMaStrQ2VVbkFrSlVKQWNveFdcL3FvNWpGTXNqZ3l5dkQwdVhvUkFXRkFqU2puVlpqVWhuWlFoWGZ4NHg4OTNXTGExNDZTeFVueVcxRE9hcVczMmJES2U1N0FFZVIzZEVTd2Z3MHNNV2tZa1hrRlh1cDVSNVhWSG8rNFpEcitGQzgwXC9uMGh2S0hVa1pSODhVcFJTQnJqMURDRjYzcnJQMUZaSm85bytIckdCVmZIMVlkaHZUbDk5bDlvdXJrS0ZVVmVCSUx5d2REZlZ1K001YzkyeUxpUnpWQWo2aXFTd0dzZ1JnNVRaMFVcL1oybERMSkVzWkJsQnViU1EwRmJ6Qk5GSUF5dVZpUGJ3bUJFZGNGTWU0eXorWDRwS1FPenhOdTN3cExaQXVuIiwibWFjIjoiOTg2MzY5ZWM4YWVkMTBmMmU0YWEwMWZmNzhmN2FlOWE5ZmQzZTFiODc4YWUwYWMyY2NiYTkyM2QyZDZlOTUwMiJ9
eyJpdiI6Im9CTzkxNVVhVGlFR0VtMVZGcGEza3c9PSIsInZhbHVlIjoiZjdoZ211WXhZRHduRHdYZXlLT1wvajlkQUtZS0dkXC9QV2pmcFBuZVhQa05nYTVaT1wvenFEV2drZjFScnEwXC90TWpnNWNvQXBheUV0WEJoK0hkbkJMTGdBPT0iLCJtYWMiOiIxYWY3ZmU1NjI5OGNmMjJlMWNhMGY2M2ZmYjlmZGRlNWM3NzI2OWRkYmE2Nzk1MWE2OWEyMGZjYzgyYTg5Y2Y0In0=

Diệp Thiên, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cùng cụng li, mỗi người nhấp một ngụm nhỏ. Tần Vũ là một người năng động hoạt bát nên không thể chịu ngồi yên, cô định ra nhảy một chút để thả lỏng cơ thể nhưng nhạc ở quán đột nhiên im bặt.

Ads
';
Advertisement