Tiểu Thư Máu Lạnh

“Thật sao?” Ông ta kích động suýt chút nữa không kiềm chế được mà nhảy dựng lên.

 

“Anh Diệp Thiên, như vậy không phải là quá rồi sao?” Thấy cảnh này Triệu Ánh Thu cũng thêm bất lực.

 

“Phải đấy, đưa ông ta hai mươi vạn đã là quá nhiều cho ông ta rồi, anh còn định đưa hai trăm vạn?” Tần Vũ tức tối dậm chân liên tục, cô thật sự muốn tiến lên phía trước cắn cho Diệp Thiên một cái.

 

“Đương nhiên.” Diệp Thiên lắc đầu lạnh lùng: “Hai trăm vạn cũng đáng.”

 

“Không sai, cậu nhóc này biết nói chuyện đấy.” Ông già bật cười ha ha rồi vội nhìn Diệp Thiên.

 

“Hai trăm vạn là do cậu nói, lấy tiền ra đi.” 

 

Diệp Thiên chỉ lắc đầu rồi bình thản trả lời: “Tiền đương nhiên là có, chỉ có điều…”

 

Vừa nói, giọng Diệp Thiên càng lạnh đi: “Có điều, ông phải c.h.ế.t trước đã.”

 

Cái gì?Trong chốc lát, không chỉ mình ông già mà tất cả những người xung quanh đều ngây người không hiểu sự tình.

 

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ càng ngơ ngác hơn.Diệp Thiên rốt cục đang chơi trò gì thế này?

 

“Sao? Cậu muốn giở mặt à?” Ông già cau mày chất vấn.

 

“Đương nhiên là không.” Diệp Thiên không hề do dự.

 

“Thế cậu muốn thế nào?” 

 

Diệp Thiên cúi đầu đứng từ trên cao nhìn xuống: “Rất đơn giản, dùng hai trăm vạn mua cái mạng của ông.”

 

Xì xào!

 

Xung quanh mọi người xôn xao, bỏ ra hai trăm vạn mua cái mạng của ông ta? Đúng là ngang ngược quá?

 

Sắc mặt ông già trở nên khó coi đến cùng cực: “Tiểu tử, cậu muốn chơi tôi đấy à?”

 

Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Không! Một cái chân hai mươi vạn, tôi đã bỏ ra hai trăm vạn mua lấy cái mạng của ông rồi, lẽ nào còn chưa đủ?”

 

“Đương nhiên, thêm hai trăm vạn cũng chẳng vấn đề gì.” Diệp Thiên dứt lời, ông già mặt mày tím tái vô cùng khó coi.

Tôi ngồi xuống uống cốc cà phê, nhưng không vội vàng lên tiếng. Tôi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, phải chăng là vì tôi vừa lấy được danh hiệu Công dân danh dự của thành phố này?

 

Alava không phải một người giỏi tán gẫu, nếu ông ta đã chủ động hẹn tôi ra, chắc chắn có nguyên nhân cụ thể.

 

Tôi uống một hớp cà phê, hương vị rất thơm và nồng, cảm giác cũng tinh tế, bèn nói: “Cà phê này ngon đấy!”

 

“Ôi no quá. Lâu lắm rồi chưa được ăn no thế.” Một lúc lâu sau Tần Vũ mới buông đũa, cô vỗ nhẹ bụng mình, sau đó cảm khái với vẻ hài lòng.

 

Điệu bộ đáng yêu ấy làm người ta buồn cười không thôi.Triệu Ánh Thu cũng suýt ợ hơi, may mà cô nhịn được, không thì mất mặt quá luôn ấy.

 

“Ánh Thu, nhà hàng nhà cậu ăn ngon thật luôn đó, có thể làm thẻ cho mình không? Thẻ ăn miễn phí ấy?”

 

Triệu Ánh Thu cạn lời khi thấy khuôn mặt háo hức của Tần Vũ, cô gõ nhẹ lên đầu bạn thân: “Không cần thẻ đâu, cậu ngốc sẵn rồi mà.” 

 

(Trong tiếng Trung, cụm “ăn miễn phí” đồng âm với “ngốc”)

 

Cô vừa mới nói xong, chưa gì đã thấy Tần Vũ đứng bật dậy, mặt buồn bã sắp khóc: “Ê nè, mình đùa thôi mà, cậu có cần phải thế không?”

 

Triệu Ánh Thu mím môi, cô mới nói xong thì thấy khuôn mặt của Tần Vũ buồn thiu: Đây tất nhiên là truyện khác các bạn nhé, chúng tôi cập nhật lại sau “Kế hoạch giảm cân của tớ, đã thất bại rồi.”

 

Triệu Ánh Thu cạn lời: “Cậu có ý định giảm cân từ khi nào vậy?”

 

“Tối qua.”

 

Triệu Ánh Thu chẳng biết bình luận gì cho phải.Diệp Thiên vẫn ngồi trên ghế, từ đầu đến giờ anh chưa nói một câu nào cả.

 

“Anh Diệp Thiên, anh ăn xong chưa vậy?”  

 

Diệp Thiên biết Triệu Ánh Thu đang hỏi ý mình, bấy giờ mới từ từ đứng dậy: “Đi thôi.” 

 

Anh nói xong, bước ra phía ngoài. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đi ngay phía sau, cả ba cùng sải bước ra khỏi nhà hàng.

 

“Đứng lại.” Một giọng nói nghe rất bình thản bỗng vang lên, cả ba khựng lại, quay người lại thì thấy Triệu Ánh Trung đang đứng ngay trước mặt, hắn ta cười đầy lạnh lùng.

 

Tên Báo kia còn đứng ngay cạnh hắn ta.

 

Ánh mắt sắc như con báo vồ mồi hết đảo qua Triệu Ánh Thu lại đảo qua Tần Vũ, khiến hai cô gái thấy không được tự nhiên mấy.

 

Nhất là vết sẹo trên khuôn mặt của hắn, khiến kẻ khác phải run sợ.

 

“Em có chuyện gì?” Triệu Ánh Thu nhìn về phía hắn ta, cô chẳng có lấy một chút thiện cảm gì với thằng em này cả.

 

Triệu Ánh Trung hừ lạnh, ánh mắt của hắn ta quét qua quét lại, dừng vài giây khi nhìn Tần Vũ: “Chuyện gì á? Các người đến ăn cơm, ăn xong rồi đi nghênh ngang vậy mà được à? Cũng phải trả tiền trước đã nhỉ?”

 

Gì cơ? Triệu Ánh Thu nghe hắn ta nói vậy, mặt trông rất khó coi: “Triệu Ánh Trung, em đừng có mà quá đáng.”

 

Triệu Ánh Trung cười lạnh lùng: “Ăn xong trả tiền là chuyện đương nhiên mà, bà chị tốt của tôi chẳng lẽ không hiểu được đạo lý đơn giản vậy ư?”

 

Tần Vũ nghe vậy, cô ngẩn người mất một lúc.

 

eyJpdiI6IkNTNTVZcGc2dUZ4VUVtN3lcL2h2Q3ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNhR1kzU3pMR0lYdkljcU9Td0FiRzZPQmhmRHp4MVF1NUt3SktZZUIyY3BrQkR1REdSVzU1REZ3eHBkRkxZQXFMTUo5WXhuZUFxM3JnbHcwKytVU1wvbStXa2pXUFM1QlphdUV6QWJWc2ZMM2V3SHg1U1A2MkEyMUt2SnpwckVPMDlQb1ZnOGFZQnJDYzJnck41SnZpSUUzWHoyYlR3RE81T1FKUk9QdGNtTlNXTk5iSytrQmk1SEV4WHZKUmNmV1dueFZtTWk4Q0pCcThVY1pUM2NKTTRRaktJMVh2c1o0enlBZGRSYWRtUjZ4Nm1jR0l0MENXaVlBWUVzMkRHYURHekk0Sk5uemhWNkZDQzQxbzh4WGFZbW5jVTdSdjZVUWdEMHhzbUplNnBZakxCNTlHZmNLcUg4QlIrd1hGbVNYN2tSSUFGem5PM2xSWXBNMWFMQytiUzlIdk01WExkZk1mNXdBZUNsZTdBYXdmRWpZbEdXSXBYb21ZRVhseVBsMzhIRW9PRW44QjdyOVdkVVk1Yk5ZNGRabGRnUlFSZkRTVlU2R1o5NVV2TmFOK3NyXC9GRjE4UnkwdG1FeU51dm5obG1UckhVRVRybWF0aFlyaWFtTzVjTTc1cFlZTG8yRmQzSE41T1JibXo5c3hpeGRrRGtCeElRUHFtXC9hWDNjN0lVWHFnOGdqdVNLUXg2YUZYK1ZHc3QycTFuaTI1QTZPS0NtS3F1eHlhdU5xMD0iLCJtYWMiOiI4ZTg1MDI5NjA2MmEwZGI2YzY3YTkwMjczNGVkYWY0ODExZjUxMDRiNzIwYzUyZDJjYTE2YTA2OWQxYWJiODY1In0=
eyJpdiI6IkpuOGY1N0Q4SGRuTU51blJ3bEpUNXc9PSIsInZhbHVlIjoiK1FaQzBTSkVUb1llMkxEakxvYkh2VUlVWVwvdlBWVHVtRkJEK3U1d3MyNzUwYmVGVytrcnhZMEpQemhjYjR0dGtadDVDWnBKNHFZaXFrUklSRkhqMmN3PT0iLCJtYWMiOiI2NzVjOGMzMTBjZDM0NjNjM2U5YzE4OWI2ZGJkYTBlYWY0ODJmODZkYTI3YjIxYjYyN2ZjMzNlOWQ4OTMzMThlIn0=

Triệu Ánh Thu tức giận cùng cực: “Triệu Ánh Trung, cậu cũng biết tôi là chị của cậu à? Tôi đến nhà hàng của nhà mình thì có vấn đề gì?”

Ads
';
Advertisement