Tiểu Thư Máu Lạnh

Trước khi đi tôi đưa khẩu Desert Eagle cho Bansha, bảo ông ta cất kỹ hộ tôi, sau này tới Xiêng La tôi sẽ tới lấy.

 

Bansha ôm tôi một cái thật chặt.Trước khi bay tôi gặp Đỗ Minh Cường.

 

Đỗ Minh Cường nói dù tôi ở đâu thì có chuyện gì cứ việc nói cho ông ta, ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.

 

Lòng tôi ấm áp, đây mới là bạn bè đích thực. Lên máy bay, tôi tìm chỗ ngồi Đồng An Chi đặt cho tôi, là vé khoang hạng nhất.

 

Tôi ngồi xuống lẳng lặng ngồi chờ Đồng An Chi đến, sau đó máy bay cất cánh, trở về với Hoa Hạ mà tôi đã sinh sống cả nửa đời người.

 

Có lẽ là kinh ngạc trước việc tôi mặc toàn hàng vỉa hè Xiêng La mà ngồi khoang hạng nhất, hoặc cũng có thể là vì có người nhìn thấy tôi ở lễ trao tặng huân chương của tòa thị chính, mọi người ở phía sau bắt đầu bàn tán.

 

Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc này, dù sao cũng chỉ là bàn tán mà thôi, tôi cũng không mất miếng thịt nào.

 

Không lâu sau, Đồng An Chi được hai vệ sĩ bảo vệ lên máy bay, sau lưng tôi chợt thấy gió nhẹ, một người khoảng hai mươi tuổi mặc đồ vest Amarni nhanh chóng đứng dậy đi qua: “Ông Đồng, cuối cùng tôi cũng gặp được ông”.

 

Vừa nói người đàn ông giơ tay ra, không ngờ Đồng An Chi sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”

 

Người đàn ông l.i.ế.m môi, “Tôi là nhân viên của công ti bất động sản An Sơn, lần này tôi tới là muốn…”

 

“Được rồi, giờ đang trên máy bay, chúng ta không bàn chuyện công việc, có gì xuống máy bay rồi nói tiếp”.

 

Đồng An Chi căn bản không hề nghe người đàn ông nói chuyện, sau khi ông ấy ngắt lời, hai vệ sĩ đã cứng rắn đi qua khiến người đàn ông bị ép qua một bên.

 

Đồng An Chi nhìn thấy tôi thì cười hì hì nói: “Phương Dương, cậu tới sớm thế, muốn về nước lắm rồi hả”.

 

“Hoa Hạ mới là quê hương của tôi, hơn nữa tôi về nước cũng chỉ là vì để làm việc cho anh Đồng thôi mà”.

 

Đồng An Chi cười ha ha, giọng ông ấy cực kỳ vui vẻ.

 

“Tôi đã mời cậu không biết bao nhiêu lần, giờ cũng coi như là cậu đã bước lên thuyền của tôi rồi. Nào, cậu ký hợp đồng trước cái đã, ngộ nhỡ xuống máy bay lại hối hận thì chết, vậy thì ông già này sao mà thuyết phục cậu được”.

 

Nói rồi còn lấy một bản hợp đồng ra đưa cho tôi thật. Tôi cầm lấy nhìn, quả nhiên là hợp đồng làm thuê, yêu cầu không cao, chỉ có mấy điểm như sau, tôi phải làm việc cho Đồng An Chi mười năm, khi nào cháu trai chái gái ông ấy lớn rồi thì giao lại cho họ.

 

Dù biết vừa nãy Đồng An Chi nói đùa nhưng tôi vẫn thấy cạn lời, chỉ đành nói y chang giọng của ông ấy vừa nãy: “Anh Đồng, vừa nãy không phải anh nói trên máy bay không nói chuyện công việc sao?”

 

Đồng An Chi giờ mới chịu cười rồi ngồi xuống: “Phương Dương, tôi thấy cậu càng ngày càng thú vị rồi đó”.

 

Hàng này có năm chỗ ngồi, để trống một chỗ, tôi và Đồng An Chi ngồi với nhau, hai vệ sĩ ngồi với nhau.

 

Lúc này người đàn ông vừa nói chuyện cũng ngồi xuống, giơ tay ra với tôi: “Xin chào, tôi là Triệu Thư Hằng, nhân viên công ti bất động sản An Sơn”.

 

Tôi hơi khó hiểu: “Chúng ta quen biết sao?”

 

Triệu Thư Hằng nói: “Không quen, nhưng từ giờ có thể làm quen”.

 

Thấy Đồng An Chi nhíu mày, dường như người này hơi quá đà, tôi đã có quyết định, liền cười rồi đưa tay ra: “Tất nhiên rồi. Phương Dương”.

 

Hai người bắt tay, tôi lập tức bắt đầu dùng lực, mà Triệu Thư Hằng dường như cũng đã tính làm vậy, kết quả của việc hai tay cũng dùng lực tất nhiên là sẽ có một bên không chịu được.

 

Mà bởi vì tôi thường xuyên đánh nhau và được rèn giũa trong các cuộc chiến sinh tử nên lực tay vượt xa so với người bình thường.

 

Vừa bắt tay là sắc mặt Triệu Thư Hằng đã thay đổi. Thấy mặt Triệu Thư Hằng biến thành màu gan heo, tôi thả lỏng tay ra, cười với anh ta.

 

Khuôn mặt vốn cũng hơi hơi đẹp trai của Triệu Thư Hằng giờ đã biến thành trái mướp đắng: “Ông Đồng, sao ông lại thiên vị thế, không bàn công việc với tôi mà lại bàn với anh ta”.

 

Đồng An Chi lườm anh ta, nói: “Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Thư Hằng, cậu đã lớn rồi, cậu phải mang tính cách của mình vào công việc, sau này không ai có thể bảo vệ cậu được đâu”.

 

Giờ Triệu Thư Hằng mới tỉnh táo lại quay về chỗ ngồi của mình.

 

eyJpdiI6ImFOSW1pQ2pxTEVwNGN2NFRlcW9VRmc9PSIsInZhbHVlIjoiUTBvbXFLdUp4ZitoNHpjV01uRzhYd1dyUitIYjhyWGVIY0w1UUd6UGF1VFlxZzhRQVJrSmNEZ09QYXFub0dENFF2T2RwU0p1RjNyZHZlUDFDYjYzMTEwTEwxWmprRVhZcGNidlZGY1JaQzVPSTR1cVlLcFlRQmo5V3BUT1o3TGswdEtYcXZ0bXlTaUZiSytRR1NpbWdLaWFJK1lhVDR5UU5zaDl2blEyeWZRQWE2ZHdqK3RQQ0l6SDl3cVZmRGR2QUNSUDU4b1VFOEVaYnBsVUhxRnVraGxKM2tuRWVcL0liK0dPOVJ2VGhuaG1aXC9IdCs4d2NGQkVuTDAxQkQwY0VvcFdDOFhNTnlJdUNGN0dJc3FKaFlSNTllOVwvZnhMaDd5VlJkNE1IMWN4VVpvbmcwVTdTQjdPYnU0cFBUM0dSd2ZtTGZZR1NIdTZER0NWa3V2NEtkeWtiVWJXdzZnWll3dEhEdzJibUZaTFBQbExVZ3BPSmRKajRTcWNEUTl3YlQ2Q3d4b1ZcL3JvRjRtbjBsOEdjaDFhS0E9PSIsIm1hYyI6IjhiNTM3YjdkYzhmYmMxN2I1OWJhNGZlY2I3NDZiZDRmYjA1MDYxMTIyOTBhMmYxZTYzODQ1MzIwYjIwNTgzMGUifQ==
eyJpdiI6IjArSzRtaUUzc1FMTHM3cUtYY2JQOFE9PSIsInZhbHVlIjoiY2lvclY0a3ZIXC9uNitSYThlU3oybWZQUFFaK055R1RBeGxWT2NcL0ZmY0dXdXRyM0w0S0xOMzFDTUM0NG5oMGp4c3hyT0UzeHhlbFhPa1Jna3RmQ1dNUT09IiwibWFjIjoiYTM3NDM2OGVlMDM3ZTA2NjNkN2EwMGYyNWMzNTIyYzFiZDkwMTcwOWQ4MDA1MWQwM2M3NjYwZGJmMmU1NjMxNCJ9

Đồng An Chi dường như cũng nhận thấy được sự nghi hoặc của tôi, nói: “Phương Dương, có phải cậu cũng cảm thấy kỳ lạ về mối quan hệ của tôi với Thư Hằng không?”

Ads
';
Advertisement