Nhưng xe thương vụ thì khác, cảm giác bẻ lái rất bình thường, nhưng nhờ ghế ngồi và trang bị rất chắc chắn, bằng phẳng nên cho người ngồi một cảm giác thả lỏng toàn thân.
Đương nhiên những người có xe thương vụ nhưng lại thuê tài xế đều không chú ý đến điều này, vì họ không cần phải lái xe.
Ngồi trên xe, Đồng An Chi bảo Trần Tiệp lấy một tập tài liệu liên quan đến bất động sản cho tôi.
Tôi mở ra xem thấy bên trong gồm nhiều thông tin rõ ràng như quy mô, khu vực nhà đất cho đến giá cả, phân loại…
Tôi hỏi: “Anh Đồng, không lẽ đây là giáo trình nhập môn bất động sản mà tập đoạn Vọng Thiên tự soạn riêng ra à?”
Những giấy tờ tôi cầm trong tay trông có vẻ giống một tập tài liệu, nhưng thực chất nó đã bao gồm toàn bộ nội dung có liên quan đến bất động sản ở bên trong, đồng thời còn phân loại toàn diện.
Có thể nói, chỉ cần một người biết đọc chữ thì đều có thể hiểu được rõ ràng những nội dung bên trong.
Tôi thấy hơi nghi ngại, thế này ông ấy phải mời bao nhiêu nhân tài mới có thể soạn ra một cuốn tài liệu như thế này?
Đồng An Chi mỉm cười, Triệu Thư Hằng nói: “Anh bị ngớ ngẩn à? Đúng là đồ nhà quê! Đây là những tài liệu do đích thân chú Đồng, Đồng An Chi, chủ tịch của tập đoàn Vọng Thiên soạn thảo đấy”.
Nghe thấy Triệu Thư Hằng nói vậy, tôi không khỏi cảm thấy kính trọng với Đồng An Chi đã năm mươi tuổi này.
Phải biết rằng nội dung trong tập tài liệu này rất lớn, thứ tự lại mạch lạc, logic.
Điều quan trọng nhất là nó có thể chỉnh lý và sắp xếp toàn bộ thông tin từ nhập môn cho đến thông thạo về bất động sản, đồng thời còn diễn giải một cách từ đơn giản đến phức tạp trên mặt giấy.
Đây không phải một tập tài liệu mà người bình thường có thể soạn ra được.
Tôi cảm thán nói: “Thì ra anh Đồng lại siêu thế này, ban đầu đúng là tôi không nhìn ra đấy”.
Đồng An Chi cười ha ha: “Lúc trước, tôi chỉ là một du khách tới Xiêng La du dịch, hay một người đàn ông già rồi mới có con trai nên đâu có gì đặc biệt chứ. Đổi ngược lại là cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác, từ những chuyện nhỏ nhặt mà cậu có thể suy đoán ra dấu vết, rồi lại từ cứu vợ con tôi khỏi tay lũ bắt cóc đó, còn những chuyện sau đó thì khó có câu chữ nào hình dung được”.
Đồng An Chi nói đến đây, Trần Tiệp ngồi hàng ghế trêи và Triệu Thư Hằng ngồi bên cạnh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Có lẽ họ đã nghe một ít chuyện của Đồng An Chi, nhưng hình như không biết tôi là người đã cứu vợ con của ông ấy.
Tôi bật cười sảng kɧօáϊ, không giải thích gì, chỉ hỏi lộ trình.
Từ đây đến tập đoàn Vọng Thiên còn khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi tiếp tục đọc tập tài liệu trong tay.
Có lẽ vì khả năng lý giải của tôi khá tốt, chẳng mấy chốc, tôi đã đọc xong toàn bộ tập tài liệu đó, đồng thời có những hiểu biết nhất định về ngành bất động sản.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, phía sau tập tài liệu này vẫn còn nửa cuốn nữa.
Đồng An Chi nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, nói: “Nửa trước của tập tài liệu này chính là giới thiệu sơ lược về quy tắc của ngành bất động sản, nửa cuốn sau mới là những tinh túy thật sự”.
Tôi giở qua xem, bấy giờ mới biết thì ra nội dung của nửa cuốn sau được chia ra làm ba phần, lần lượt giới thiệu về phân bố nhân viên và sản nghiệp của tập đoàn Vọng Thiên, đối thủ cạnh tranh chính của tập đoàn và các công ty con cùng các công ty hợp tác với tập đoàn.
Hầu như công ty nào cũng đều được giới thiệu chi tiết, đồng thời mỗi đoạn giới thiệu đều chiếm hẳn một trang.
Tôi thầm cảm thán, thương nhân đúng là đáng sợ, một thương nhân thành công còn đáng sợ hơn.
Không những cần phải hiểu về bản thân, còn phải hiểu rõ đối thủ, những người thương nhân thế này không thành công trên thị trường mới lạ.
Sau khi xem qua hết một lượt nội dung bên trong, tôi hỏi: “Anh Đồng, tại sao tập đoàn Vọng Thiên lại có đến mấy phó tổng giám đốc, nhưng vị trí tổng giám đốc lại bỏ trống?”
Đồng An Chi mỉm cười một cách thần bí, Triệu Thư Hằng thì liếc nhìn tôi, khẽ mắng một tiếng là ngu xuẩn.
Tôi cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với anh ta, tôi đang định hỏi tiếp thì Trần Tiệp đã ngoảnh lại đáp: “Phương Dương, ý của ông Đồng là nếu biểu hiện của anh đủ tốt, một năm sau, hay thậm chí không cần tới một năm, vị trí này sẽ thuộc về anh”.
Tôi thầm thấy chấn động: “Anh Đồng, giá trị thị trường của tập đoàn Vọng Thiên chắc phải đến hàng chục tỷ, anh yên tâm giao cho tôi ư?”
Đồng An Chi cười đáp: “Cậu còn nhớ những gì tôi nói ngày xưa không?”
“Gì cơ?”
“Tôi nói mình nhìn người rất chuẩn, chí ít thì đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn nhầm ai”.
Từ sân bay Yến Kinh tới tập đoàn Vọng Thiên rất xa, nhưng trên đường đi chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, lại còn trò chuyện vài câu với Đồng An Chi nên cũng đã tới nơi rồi.
Diệp Thiên thấy thế, anh cười lắc đầu: “Chuyện nhỏ ấy mà, đi thôi
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất