Tiểu Thư Máu Lạnh

Triệu Ánh Thu thấy dáng vẻ tò mò của Tần Vũ, cô chẳng biết nên khóc hay cười nữa: “Sao mình biết cậu nghe qua ở đâu được chứ? Mình cũng mới quen anh Diệp Thiên vài bữa nay thôi. Cậu ít nói linh tinh đi nhé.” 

 

Triệu Ánh Thu gõ nhẹ vào đầu Tần Vũ, sau đó lên xe.Tần Vũ chống đầu nghĩ một lúc, nhưng cũng chẳng nhớ ra điều gì, thế nên cũng hả buồn nghĩ nữa.

 

Ba người ngồi ổn định vào vị trí, chiếc xe lao nhanh về phía khu trung tâm.

 

“Anh đẹp trai tên Diệp Thiên sao? Tên hay thật đó.” 

 

Tần Vũ ngồi trên xe, đôi mắt vẫn dõi theo Diệp Thiên, cô lại không bít được miệng mình: “Anh là người ở đâu vậy? Anh quen Ánh Thu lâu chưa? Nhìn anh cũng khoảng hai mươi chứ mấy, không lớn hơn bọn em nhiêu cả.”

 

Tần Vũ nói tràng giang đại hải, ngay cả bạn bốn năm như Triệu Ánh Thu cũng thấy phiền.

 

Mỗi Diệp Thiên là chẳng để ý chút gì, từ đầu buổi đến giờ anh cứ như kiểu chẳng nghe thấy chi hết.

 

Trêи khuôn mặt hờ hững của anh không có lấy một xíu thay đổi nào.

 

“Anh Diệp Thiên, sao anh quen Ánh Thu vậy? Em…” Tần Vũ nghiêng đầu, cô còn định nói nữa, nhưng Triệu Ánh Thu bịt miệng cô lại luôn rồi.

 

“Tiểu Vũ, cậu vẫn cái thói ấy, có thể nói bơn bớt được không?” Triệu Ánh Thu dở khóc dở cười, cô sợ Tần Vũ hỏi này hỏi nọ, rồi nói câu gì đó không nên nói thì khổ.

 

“Nè nha, mình nói có mỗi hai câu cũng không được à? Cậu bao đồng quá đấy.” 

 

Tần Vũ bĩu môi: “Mình cũng chỉ hỏi thôi, có mất miếng thịt nào đâu?”

 

“Thôi, kệ cậu đấy.” Giờ Triệu Ánh Thu quả là khóc không ra nước mắt.

 

Cô đành bó tay với cô bạn thân hài hước này.

 

“Hì hì.” Tần Vũ cười tinh nghịch: “Anh Diệp Thiên, em…”

 

Nhưng cô mới nói được một nửa thì chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội.

 

Hai cô gái không đề phòng gì cả, đầu va phải cửa kính xe, hét lên vì đau.

 

Có người cảm thấy tôi rất tàn nhẫn, nhưng trêи thế giới này, rất nhiều thứ không đơn giản như trạng thái “nếu không phải anh thì là tôi”.

 

Tôi với nhà họ Cung không đội trời chung, nếu tôi không ra tay quyết đoán, có lẽ lúc này người ngồi trên xe lăn là tôi, thậm chí đến cả việc tôi còn sống trên đời này hay không cũng là một ẩn số.

 

Nhà họ Cung hận tôi thấu xương, ngày đầu tiên tôi và Đồng An Chi ngồi máy bay về nước, ngày thứ hai họ tìm được chỗ ở, ngày thứ ba đã có kẻ mò tới tận cửa rồi.

 

“Sao lại thế này? Đang yên đang lành, sao lại giận dữ thế kia?” Cửa phòng khẽ mở ra, giọng điệu lười biếng vang lên, tiếp sau đó, một người phụ nữ bước vào phòng.

 

Đây không phải nội dung truyện Boss nữ hoàn mỹ, để chống hành vi ăn cắp chúng tôi sẽ cập nhật lại sau trên tâm linh 247.

 

Lúc này, Chu Mai mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, tóc buông xoã trêи ngang vai, bà ta còn trang điểm khá đậm, nhìn quyến rũ vô cùng.

 

“Yên lành? Yên lành con khỉ khô.” 

 

Trịnh Hùng hừ giọng: “Mạng sắp mất luôn rồi, giận dữ còn nhẹ chán đấy.”

 

Chu Mai thấy Trịnh Hùng nổi giận xung thiên như thế, bà ta cũng chẳng sợ hãi gì cả, bà ta cười, ngồi vào lòng Trịnh Hùng: “Rồi rồi, cũng chẳng sớm nữa, có chuyện gì mai rồi nói. Em đến dập lửa cho anh đây.” 

 

Ánh mắt của Chu Mai đắm say lòng người, hai tay của bà ta sờ soạng khắp người Trịnh Hùng, hấp dẫn cùng cực.

 

“Lúc nào rồi, anh nào có tâm trạng nữa.” 

 

Trịnh Hùng phiền muộn tột độ, đưa tay đẩy Chu Mai: “Em về trước đi, lúc này càng không được để tên già đó nghi ngờ, không thì những sắp xếp trước đó của hai ta sẽ thất bại trong gang tấc.”

 

“Hừ, về á? Em bị đuổi ra khỏi nhà mất rồi, về đâu được nữa?”

 

Chu Mai trừng mắt, nhìn Trịnh Hùng đầy vẻ giận dỗi: “Vả lại bên công ty đã có Chu Dương trông chừng, anh còn lo lắng gì nữa?”

 

Trịnh Hùng thở dài đầy bất lực: “Không phải là anh lo lắng, nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, ta không thể để xảy ra sai sót gì được. Thêm nữa, gia đình họ La, Dương, Chu, Lạc đã chính thức chìm vào dĩ vãng rồi, chúng ta phải chiếm lấy thị trường Vũ Thành.”

 

Chu Mai cũng biết phân biệt việc nặng việc nhẹ, bà ta khẽ nói: “Anh yên tâm, em với Chu Dương đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.”

 

“Thế thì tốt.” 

 

Trịnh Hùng gật đầu, nhưng ông ta vẫn thấy hơi lo lắng: “Không nên chậm trễ thêm nữa, mai anh sẽ bảo Báo Tử đích thân qua đó, đợi tóm được tập đoàn Triệu thị rồi nói sau.”

 

“Nghe anh cả, nhưng mà…” Chu Mai gật đầu, sau đó, khuôn mặt của bà ta ác độc thấy rõ: “Nhưng mà không thể tha cho tên Triệu Hải Trụ đó, tên già này dám đánh em? Nghĩ em hiền hay gì không biết?” 

 

Chu Mai nghĩ đến chuyện hôm trước, càng nói càng tức: “Cả con đĩ Triệu Ánh Thu nữa, không thể tha cho nó được.”

 

“Em cứ yên tâm đi, anh tính cả rồi, chẳng ai trong gia đình họ Triệu thoát được cả.” Trịnh Hùng mở lời an ủi, hai tay đỡ lấy người bà ta.

 

eyJpdiI6Imt0d1VvV0VKelRnNW4zR0l3SVpRb0E9PSIsInZhbHVlIjoia3hNQVpGaWhqbk9nMWpkWTRDTHErOFpUTitWQXc1Y1d0SExBT3c1S0ZOMkphRm42dWIyVnZLeWhQWHVMNXJ5SFVcLzNydW5UR2g1UTNlVDFBY0RzRzhMS3VFMkZaaFFUcGFnZHdxZkYzSkw1UmFaREJFbzZUdEI2SFcxcjhDdFg1aGdXTkN0bTh2Z0pEa0YrUXhha2dtU3ZVM1I2RmFxeUM0T0RTclhiTnQzTUdsbUpiYll5cUN5NW9IdjduK05wUW1zYTJDbmowR3Z5N09YRjdOemd4S042N0NuUThFaXAraTAxQnQxUjRxTHJPQnAzQTZyNzFjS1hHcDg5OWk4XC8xR0VVb2puOUdBbHl4RUR5dmNVUklCdz09IiwibWFjIjoiNzY1MzJhZTZjYzRmNDBlNzBiZjNmMWY1MDRhN2IyOWEzNjdjZmQ2OGFmMDg3MTViZDhjNWU0OWFmMmI0Mjk3NyJ9
eyJpdiI6IkgyeVpGRDRhVmRGM3FTb1BOVXpCcmc9PSIsInZhbHVlIjoiWFZBdXplcVRQWHlmV0dXdTI2VjQwS1VNbnh1NVwvbTRZdkJINXBxdGdzRllJbU9ETWdCUGY4MjJSMzBVSkdpUmRcL1MyUW83VDB0d3NHMEcySWdjQlR0dz09IiwibWFjIjoiODhhMDc0Mzk3OGNjNWE3OGM3ZDJiM2Y4MDdkN2QxMjQ4ODI3Y2UxODBjYjMxYWJiMmNmZmQwNTY0NWQyOTAwMCJ9

Chu Mai hất bàn tay tội ác của Trịnh Hùng ra, bà ta bỗng nhớ đến chuyện gì đó, nghiến răng ken két: “Đúng rồi, quan trọng nhất là tên Diệp Thiên kia nữa. Hắn ta dám bắt con trai em phải quỳ xuống xin lỗi? Em phải đánh gãy tay hắn ta bằng được mới thôi.”

Ads
';
Advertisement