Tiểu Thư Máu Lạnh

“Thế cậu nói xem, cậu muốn hợp tác kiểu gì?” Diệp Thiên ngồi lên ghế sofa, nhìn Lâm Kha với vẻ hứng thú.

 

“Đơn giản thôi, anh giúp tôi về lại gia đình họ Lâm, tôi và ba tôi có thể giúp anh đối phó với gia đình họ Lâm.” 

 

Lâm Kha cắn chặt khớp hàm, hắn ta tự tin cực kỳ: “Nếu không, với sức mình anh mà đòi đối phó với gia đình họ Lâm, có khác gì lấy trứng chọi đá đâu.”

 

Diệp Thiên nghe hắn ta nói vậy, anh bỗng bật cười.

 

“Anh cười gì?” Lâm Kha sầm mặt lại, hắn ta mất kiên nhẫn rồi đấy.

 

Lúc này Diệp Thiên mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của anh tưởng như có thể nhìn thấu tất cả: “Giúp tôi đối phó gia đình họ Lâm? Theo tôi thấy, là cậu muốn lợi dụng tôi để chiếm đoạt gia đình họ Lâm mới đúng chứ nhỉ.”

 

“Việc này…” Nét mặt của Lâm Kha đông cứng lại, tạm thời chẳng biết nói gì.

 

“Cút đi. Các người không xứng hợp tác với tôi.” 

 

Ánh mắt của Diệp Thiên lạnh như băng, anh ra lệnh đuổi khách: “Cả cậu nữa, tốt nhất là đừng nhúng mũi vào chuyện không đâu, nếu không, tôi cũng chẳng ngại đập c.h.ế.t thêm một con kiến nữa đâu.”

 

Lâm Kha nghe Diệp Thiên nói vậy, mặt trắng bệch vì tức, nhưng hắn ta chẳng dám cãi cọ gì khi đứng trước mặt kẻ mạnh như Diệp Thiên.

 

Bởi lời Diệp Thiên nói là sự thực.

 

“Hừ, Diệp Thiên, anh cứ đợi đấy, kiểu gì cũng có ngày anh phải trả giá vì cái ngông của mình.” 

 

Lâm Kha nói xong, quay gót bỏ đi. Diệp Thiên bình tĩnh đóng cửa lại, anh lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, nụ cười khó lường hiện rõ trên khoé môi anh.

 

“Tên Diệp Thiên c.h.ế.t tiệt này, hắn ta không nể mặt mình gì sất, hắn ta nghĩ mình là trời là đất hay sao?” 

 

Trong phòng nội bộ của khách sạn, Lâm Kha quờ tay đập vỡ hết mọi món trang trí xa hoa trong phòng, nhưng lửa giận vẫn chẳng nguôi ngoai.

 

Không sai, khách sạn này thuộc sở hữu của Lâm Kha.

 

Mất bao nhiêu công sức mới tìm được vị trí của Diệp Thiên, hắn ta vội vã chạy lại đây muốn hợp tác với anh ta, hòng tìm cách về lại thủ đô.

 

Hắn ta cũng chẳng ngờ được mình lại bị từ chối.

 

“Diệp Thiên, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, do anh ép tôi cả thôi.” 

 

Lâm Kha nghiến răng, do dự hồi lâu, sau cùng vẫn gọi cho số điện thoại kia: “Con, Lâm Kha đây ba.”

 

Đương nhiên rồi, kẻ bực mình không chỉ có mỗi mình hắn ta. Câu lạc bộ giải trí Bạch Mã, ngay trong căn phòng của Trịnh Hùng, lúc này cũng bừa bộn vô cùng.

 

“Thằng Diệp Thiên chó chết, tao mà không g.i.ế.c c.h.ế.t mày thì tao không mang họ Trịnh nữa.” Từ sáng nay tới giờ, Trịnh Hùng đã gọi hết cho mấy người mà ông ta có thể nhờ vả.

 

Nhưng những kẻ vẫn hay tranh nhau xếp hàng đòi nịnh bợ ông ta hồi trước nay lại trốn mất tăm mất tích.

 

Một tiếng trước, ông ta nhận được tin rằng Dương Hưng Đông, Chu Khải Minh cùng với La Quảng Phát đã mang con trai của đi tự thú.

 

Ba tập đoàn lớn của Vũ Thành trở thành tài sản của nhà nước.

 

Còn tên Lạc Minh kia đã bán hết mọi gia sản sau đó chạy ra nước ngoài từ sớm.

 

Mới có ba ngày thôi mà anh Hùng có vô số đàn em, ngồi trên ghế cao hôm nào đã trở thành một kẻ côi cút chẳng ai màng.

 

Tất cả cũng tại Diệp Thiên.

 

“Diệp Thiên, Diệp Thiên.” 

 

Đôi mắt Trịnh Hùng đỏ như máu, ông ta lẩm bẩm tên Diệp Thiên suốt không thôi, ông ta chỉ mong có thể xé nát anh.

 

Diệp Thiên còn chưa ra tay mà ông ta đã chẳng chống đỡ được.

 

Nếu Diệp Thiên mà tự tay xử lý thì Trịnh Hùng cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả nữa.

 

Cuộc sống trong ngục tù thật sự có thể làm thay đổi một con người.

 

Thay đổi ở đây không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần, sau khi ra khỏi đó bạn sẽ phải chịu sự kỳ thị của xã hội.

 

Thật ra thì cũng may, nếu như lúc trước không học tiếng Xiêng La, sau khi ra tù lại tới Phần mềm Trí Văn để ứng tuyển thì căn bản sẽ không có tôi của hiện tại.

 

Những ngày tháng trắc trở liên miên trước đây, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một.

 

Từ cục cảnh sát đi ra, Chúc Mi thấy sắc mặt tôi không ổn thì hỏi: “Phương Dương, anh làm sao vậy? Hay tôi kể chuyện cười cho anh nhé!”

 

Tôi không để ý đến Chúc Mi nên cô ấy cũng mất hứng, nắm lấy góc áo của mình rồi đi về phía trước, hệt như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt vậy.

 

Với thân phận cộng thêm địa vị bây giờ của Diệp Thiên, thì số bạn bè của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Đây không phải truyện Boss nữ hoàn mỹ đâu các bạn nhé, hãy quay lại tâm linh 247 để đọc bản chuẩn nhé.

 

Nhưng chắc chắn một điều rằng ông lão này có thể được coi là một trong số ít đó.

 

eyJpdiI6Im0yZE1kbTc1SEJyaFJtUTFXM1pQQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiRkNkVmppMUF0bXRuR0ZtN05RanQyUEQ1b0pcL3czS1IrNlZZdVdmWXRkVFdkajZkQ0x4ZWZZbTlaaGpKK1hhU2ZVd0Z2eWtSUXQwVXI4aVBybnJlcnljb0MzNkc0VFhJMDlCV2Y5NUNiU0F5K21aaEtVM0FnWmpBdlZ0VnkzNVpzaGtoSEgzSWZjZ1ZpQ0xIUzZydWRDSHZPSElvVjBGQUpoQ21ZOEg1ZEk5RG1GVWFQYTFoSEdlTGpRWlVXM2g4WGpMbXd3bUxCRlZ4RThYV0JUMUh4ZVJKdkZVbnIrUFlCOVNYOWF1ZzVTdUx6N055Q3BmQlIrbzJZQ1Uza1NwblpWYkMxYno4S3VKSTZTcVh0OHBXUWNYTEJOekNCV28rTWtlNW9oXC9NYm5lNit3SUpBT3NHVTJqc2w1bGZybDFcL1RGT2l1dmF2aElsb3A1T1I4NEhCV1o5ZjVJS1FmOVdNSVdpSjA2Znp1OUYxbXlWZlFrdDJ3TldjbWpCcXpnMGtYcElYM1dVVXBHbTFPeGl3S2x1Z0pMbFM5eUN1dlZXcnNldXhjZFVuNVcwQT0iLCJtYWMiOiJhYjJlMzIzNmQ0MjdlZDY5MzhkNWQ1NDk1NjkzZTJkMWVkNjc5N2M5MmFjYTc4ZjIzMTZhNWMzMTI1ZmY4YTdlIn0=
eyJpdiI6ImR6cmpqRnhOTkpEWDdNdk04YVBLcEE9PSIsInZhbHVlIjoiTEJjdFFaR2lBVEhTR0o1N2FQSGtJYzU3XC8wc2ZrMlFiZEdaRVwvNEV1Y21CU2c2OTBGUDBlRVc1WGxEQ1J0NFZjSzRNeCtXOEdCVDROV1F4ejRSMTJWdz09IiwibWFjIjoiY2JmODI5OTE3ZTY4MTBkNjgxYjRhNzc1NDk3MzdmNTUwODljYjdiNTA3OGUyZjM2M2M4ZWMzYTExMDViMTcxZSJ9

Giờ thử ngồi bàn lại, nếu không có ông lão này, thì e rằng cũng chẳng có cái gọi là chiến thần Lăng Thiên đâu.

Ads
';
Advertisement