Tiểu Thư Máu Lạnh

Qua giữa trưa nên ánh nắng ngày càng gắt, cả thảy sáu người phe Dương Hưng Đông đã quỳ suốt gần hai tiếng đồng hồ bên ngoài nhà tranh, mồ hôi xối đầm đìa.

 

Cả người như bị gỉ sét, đau đớn vô cùng, nhất là chỗ đầu gối, có cảm tưởng như sắp gãy làm đôi.

 

Còn ba kẻ Dương Thiệu Văn, Chu Khang và La Vinh Hoa sắp ngất xỉu tới nơi.

 

Khả năng chịu đựng của cơ thể đã đến giới hạn.

 

Chỉ là, dù cho đau đớn, khổ sở thế nào đi nữa, chúng cũng chẳng dám hé miệng.

 

Nhỡ làm phiền Diệp Thiên thì chẳng có cái chuyện quỳ mấy tiếng đơn giản thế này đâu.

 

Nhưng nhìn bên trong nhà tranh vẫn chẳng có động tĩnh gì như kia, chúng muốn chửi thề lắm rồi.

 

Diệp Thiên đang cố ý dùng cách này để trừng phạt chúng ư? Có mỗi mình Lâm Khuê đứng đó những hai ba tiếng đồng hồ nhưng lưng vẫn thẳng tăm tắp.

 

Trông chẳng khác gì tượng đá, không động đậy mảy may.

 

“Kẹt!” Tiếng động khẽ vang lên, tiếp sau đó, cánh cửa gỗ của căn nhà tranh cuối cùng cũng được mở ra.

 

Đám người Dương Hưng Đông giật nảy mình, vội nhổm người, quỳ ngay ngắn.

 

Như kiểu được tiêm m.á.u gà vậy, ai ai cũng phấn chấn lạ thường.

 

Chúng thấy Diệp Thiên với một cụ ông râu tóc bạc phơ, mang phong thái kẻ tu tiên cùng bước ra, ai cũng trợn trừng mắt.

 

Thì ra truyền thuyết trên núi Vũ Sơn là thật hết sao? Kẻ tài ba mà biết bao quan to của cả cái Long Quốc này muốn thăm hỏi, mời chào nhưng đều bị từ chối kia nay lại đứng ngay trước mặt Diệp Thiên, trông lão chẳng có lấy một chút làm giá, làm cao nào cả.

 

Chúng nuốt một ngụm nước miếng, lòng lại thấy hãi hùng hơn hẳn.

 

Có lẽ ngay cả Lâm thiếu gia cũng chỉ có thể ngước mặt lên nhìn địa vị của Diệp Thiên.

 

“Đây là con hổ con năm xưa phải không? Ừm, giờ đã trở thành một con hổ oai hùng rồi, được lắm.” Lão Mạc nhìn Lâm Khuê, lão cười khen ngợi.

 

“Cảm ơn lời khen của ngài, Lâm Khuê hổ thẹn, không dám nhận.” Lâm Khuê không có chút gì gọi là lạnh lẽo, kiêu ngạo khi đứng trước Mạc Huyền, anh thậm chí còn cúi người đầy trang trọng với lão.

 

Trong mắt Lâm Khuê, lão Mạc là người được đặt ngang tầm với Diệp Thiên, lão còn có ơn chỉ bảo anh nữa.

 

Hành động này của anh cũng coi như hợp tình hợp lý. 

 

Diệp Thiên bước lên hai bước, anh đưa mắt nhìn mấy kẻ đang quỳ trên đất kia, ánh mắt cùng khuôn mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường: “Hà, thú vị đấy. Lão Mạc, đây là địa bàn của ông, nên xử lý sao thì ông tự xem xét đi.”

 

Tôi căn bản không hề muốn quan tâm đến anh ta.

 

Tôi về phòng chuẩn bị đóng cửa lại thì có một bàn tay nhỏ thon dài trắng muốt chặn chỗ khung cửa, tôi vội vàng mở cửa ra.

 

Tôi hỏi: “Cô làm gì vậy?”

 

Khuôn mặt tinh xảo của Chúc Mi xuất hiện ngoài cửa, nói: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện”.

 

Tôi nhìn phòng khách, nghiêng người nói: “Nếu cô không ngại thì vào đi”.

 

Chúc Mi cười hì hì đi vào, nhìn xung quanh rồi sờ mọi thứ, còn bình phẩm lung tung.

 

Tôi ngồi xuống sô pha, hỏi: “Chúc Mi, rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì”.

 

Giờ Chúc Mi mới vắt đôi chân thon dài lên, nói: “Thực ra tôi rất tò mò, có phải anh chọc phải kẻ thù giới xã hội đen nào đó nên mới chạy tới Yến Kinh không?”

 

Tôi nhướng mày: “Sao cô lại hỏi như vậy?”

 

“Vì trị an của Yến Kinh rất tốt, nhiều thế lực xã hội đen không dám làm loạn ở Yến Kinh”.

 

Tôi xoa trán, cạn lời.

 

Chúc Mi hắng giọng, chỉ ra ngoài cửa khẽ nói: “Phương Dương, thực ra Chung Chính Nam là một người khá tốt, trừ việc hơi háo sắc ra thì những cái khác của anh ta đều rất tốt. Anh đừng so đo với anh ta”.

 

Tất nhiên tôi không tức giận vì chuyện này, càng không giống như xã hội đen hở tý là c.h.é.m người.

 

Trước giờ tôi đều tuân theo một quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. 

 

Nhưng nếu có ai được đằng chân lân đằng đầu, ví dụ như Cung Chính Văn ngày xưa tiêu tiền triệu thuê Bansha xử lý tôi thì bắt đầu từ lúc đó hắn ta đã chính thức kết thù với tôi rồi.

 

Tôi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không. Nếu không có chuyện gì thì cô về đi”.

 

Chúc Mi không biết nói gì trước những câu đơn giản của tôi, đành hậm hực vứt lại câu “không biết tận dụng cơ hội” rồi quay người đi ra.

 

Tôi cười khổ, năm nay quên đi xem bói, hình như giờ tôi cũng khá đào hoa rồi. 

 

Tôi đang định khóa cửa thì Chúc Mi lại chui vào, hỏi tôi: “Phương Dương, anh có bạn gái chưa?”

 

Tôi do dự chốc lát rồi nói có.

 

Chúc Mi ồ lên: “Vậy chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc”.

 

Tôi tưởng tượng cuộc sống của Bạch Vi bây giờ ở Úc Châu, chênh lệch hai tiếng đồng hồ, Úc Châu đã là giữa trưa.

 

Sáng sớm Bạch Vi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong, cô ấy sẽ đi tới chi nhánh của công ti Dụ Phong ở Úc Châu dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

 

Trong phòng để từng bồn cây, mùi hoa và trà thơm ngào ngạt, có lẽ đôi khi trong đầu cô ấy sẽ xuất hiện bóng dáng tôi.

 

Tôi cười: “Cho dù giờ cô ấy có không hạnh phúc, tôi nhất định cũng sẽ khiến cô ấy hạnh phúc”.

 

eyJpdiI6IjB3Vm1leko0dkRBMHd2WGZ5RHB2TWc9PSIsInZhbHVlIjoiRDdZd1U0QUNtdEhQVmptTE1ZRW5qNUZVdElIeDl6a1YzUDZ3cFpqWVpJWURNQmdERzR1NERxaVFoWTIrUzg4ZEYrTnRHNytwUkhqdTVuOXRBS1h6aklmM1RGVGlCSGhlSjBneExVSUFOXC9PTWp1ak9kcUw2dlk1THNoK0hPQTdcL2NpUG1WSmhMOUFiYkNmVHFVV0F0WUhaQm1UMjVwVGhVYUN2T1NRXC9kb1h6czBkZmM4cFh1WGxPeXQ1SmoxYW5aUWZUWVBKZmRIYlI0VXk4ZnRNbXZUTWwwOUpjMmVtbkp2MkRaMHdQNks3MktuMjhTUXcwUUpnXC9oMjNNblNiSjhuTXpkWlVOcXdnQ1Z4d0dGbG51bmF3ZnNTcmpldU5WQWk4c2NRMUNic0RZRGJCU2hNaHBBUnROdmZ5QzBnSEkyVmRVSXkxWnBKdVk5XC8xREZaclZQNHZsc1lLK0w4bFlPRWZEODg4V0RsOXZlSjdTbWljcHZiWmgxZkdVVmdJVFV2ZmU4TkVvZmMxbGxqbEo4WDBXdU55TFFpcWxzclwvOVlKTUlFbk5XRFYzKzFPRk5jb3k3QzJNekZsTFFxRlRHRFZFVlVkMklaT3ZHSm13YXFsR1hWdzJJeUE2XC9sam1mYlwvbXlUemY1aEJYWnpvb1dyRWMwRDVjWFNFUmMxbmdNWVlcL29YQkdkNEQ3WnEyRyt2K2YraDM1dGdMUHp3T21tS2UxZlI0aXNVSmVuSlUyV0pYNk9UdUZxR2Q2VTVBdzAwIiwibWFjIjoiOGFmZjUxNGJmM2E2OWMwNWU1MDg2YjI2OWU1NzI2Y2YyOTY1MTY0Y2Y4MTlhYTZiY2Y0YWNiNmY4MzZiYzllNyJ9
eyJpdiI6IkpObmNZREorQXFNZ2hIOG5UTEZqS3c9PSIsInZhbHVlIjoiN3pXNEhuNXdmMk1XRGtsN0VoT2dxSjdyaHNmUHdSd1BiemVweTlqWVwvZVZPQjZqVjdyMXhrTTlSXC9zQ0FIejdoMUR6NkhvS3NoXC9iK1FqaGNhemtqUnc9PSIsIm1hYyI6IjdhNmJkNTE2OGExNWNjYmY1MjM0NDJhY2VlYmU1MTY4NWNmNzlhNmI4MjMxZmIwNTJhZjI0OGI2ZTA3ZmMzMDkifQ==

“Không được”.

Ads
';
Advertisement