Ngày hôm sau tôi sẽ tới làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên, Trần Tiệp liền bảo người mang đến cho tôi một bộ quần áo.
Nó không khác gì lắm so với những bộ quần áo tôi thấy nhân viên tập đoàn Vọng Thiên mặc, được chỉnh sửa một chút từ vest.
Tôi mặc thử, khá vừa vặn.Sáng sớm ngày hôm sau tôi tới tập đoàn Vọng Thiên.
Lúc mới mặc bộ vest tôi thấy hơi kỳ cục, sau đó khi lẫn vào đám người, dần dần tôi cũng làm quen.
Lên tới bộ phận kinh doanh thị trường, tôi tới chỗ làm việc của mình.
Tôi phát hiện có rất nhiều chậu hoa trêи bàn, cũng được quét dọn rất sạch sẽ, mà có khá nhiều đồng nghiệp tới thấy tôi đang ngồi chỗ này thì đều nhìn rất kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó có một người đàn ông mập mạp bụng phệ tầm bốn mươi tuổi đi tới.
Sau khi quan sát tôi một hồi, “Cậu chính là trợ lý mà ông Đồng sắp xếp cho tôi, Phương Dương sao? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chúng tôi đã già rồi, giờ là thời đại của thế hệ trẻ các cậu đấy. Tôi là giám đốc bộ phận Kinh doanh thị trường, Lưu Đông Hải”.
Nói xong Lưu Đông Hải giơ ray ra với tôi, thấy ông ta thoải mái như vậy, tôi cũng vội vàng đứng lên bắt tay với ông ta, rồi tâng bốc một hồi.
Hiển nhiên là Lưu Đông Hải rất hài lòng, vỗ vai tôi nói: “Tiểu Phương à, công việc của trợ lý giám đốc bộ phận này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Cậu phải làm thật tốt, không thể phụ sự mong chờ của ông Đồng được”.
Nói rồi ông ta chỉ cánh cửa cảm ứng làm bằng kính gân mờ: “Chỗ đó là phòng làm việc của tôi, có chuyện gì cậu không quyết định được thì cứ tới tìm tôi”.
Nói xong Lưu Đông Hải cười ha ha đi vào.Trợ lý giám đốc nói khó thì cũng không khó.
Văn phòng của Lưu Đông Hải là nơi có vị trí tốt nhất cả tầng mười, vừa nhìn đã thấy phong cảnh bên ngoài, y hệt như văn phòng của Bạch Vi ở Thịnh Hải.
Mà chỗ làm việc của tôi cách văn phòng của Lưu Đông Hải không xa, lên trước nữa mới là các nhân viên khác và văn phòng của các phân hiệu trong bộ phận.
Công việc của tôi khá giống với thư ký ở các công ti khác do tính đặc thù tập đoàn của Vọng Thiên, nơi này không có chức thư ký, tổng hợp các tài liệu cần phê duyệt, sau khi xem xét sẽ tự xử lý một phần, một phần tương đối quan trọng sẽ được đưa đến chỗ giám đốc, cùng chính là chỗ Lưu Đông Hải.
Nhưng ở tập đoàn Vọng Thiên có một quy định bất thành văn, khi giám đốc của bộ phận không có ở đó thì trợ lý có thể toàn quyền xử lý công việc thay giám đốc.
Vì thế nên ở tập đoàn Vọng Thiên, giám đốc bộ phận phải có đủ sự tin tưởng đối với trợ lý của mình.
Những lời Lưu Đông Hải nói tuy không có giá trị thực tế đối với tôi, nhưng điều này đã để lộ một tin tức, ông ta không hề có ý làm khó tôi.
Thế là đủ rồi.
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống dưới, tất cả mọi người lui xuống, Lâm Hải xuất hiện trước mặt tôi.
“Đi thôi, đúng là giày vò người khác.” Cô ta liếc mắt nhìn tên cảnh sát, đẩy sang một bên.
“Đồ vô dụng, dễ dàng bị người khác bắt được như vậy.”
Dường như tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều quen biết Lâm Hải, nhìn thấy cô ta liền chủ động tránh qua một bên.
Cả người tôi đầy m.á.u đi theo cô ta ra khỏi đồn cảnh sát.Lâm Hải mở cửa xe ô tô nói:”
“Đi thôi, bố tôi đang đợi cậu.” Tôi lắc đầu, thò tay vào túi, cảm thấy lạnh run người.
Sắp sang năm mới, thời tiết lạnh lẽo, mặt đường đóng băng hết rồi.
“Hôm nay thì thôi, để ngày mai tôi sửa soạn lại, tự mình đến cửa tặng cho bố cô một món quà lớn.”
Lâm Hải có chút kinh ngạc, vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu? Tặng món quà lớn?”
Tôi không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Lâm Hải cũng không ngăn cản tôi, trực tiếp lên xe. Nghe thấy tiếng khởi động xe, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Ân Cầm thế nào rồi?” Tôi đứng sát bên cửa sổ, ngăn cản Lâm Hải rời đi.
Vẻ mặt cô ta ngay lập tức trầm xuống nói: “Đến lượt cậu hỏi chuyện này à?”
“Đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, nếu cô không có một chút tình cảm gì với Ân Cầm, sao có thể để người như cô ta bên cạnh cho đến ngày hôm nay chứ.”
Nói xong tôi liền rời đi, cũng không quan tâm đến chuyện Lâm Hải đột nhiên rơi nước mắt. Đúng là đồ ngốc.
Rõ ràng quan tâm đến người kia nhiều như vậy, lại cứ làm cho hai người giống như kẻ thù.
Đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận thì có tác dụng gì chứ. Giống như tôi và Lý Tuyền vậy.
Nếu sớm biết sẽ mất đi chị ấy, tôi đã đồng ý với chị ấy ngay từ đầu.
Chúng tôi cùng nhau sống một cuộc sống bình thường,vui vẻ, hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ bản thân từ bé đến lớn chứng kiến cảnh phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân của bố mẹ, đã sớm lạnh nhạt với tình yêu, lạnh nhạt với hôn nhân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất