…
Trong bữa tiệc.
Quách Vân Tử cầm bút lông, bút ra long phượng, viết mười chữ lớn:
– Nhìn nhân sinh muôn màu, nếm trăm vị nhân sinh.
– Được…
Bút vừa ngừng, thì toàn trường vang lên âm thanh ủng hộ. Ông không chỉ viết
được thư pháp, mà rất có ý cảnh.
Quách Vân Tử vuốt râu:
– Nhóc, cậu nhìn mấy chữ này của lão phu như thế nào.
– Ha ha…
Trong nháy mắt, toàn trường vang lên tiếng cười. Ai cũng biết dùng bút lông
rất khó. Quách Vân Tử luyện cả đời, đã luyện đến cảnh giới bút vẽ giang sơn,
mực tô xã tắc, há một người thiếu niên có thể so được.
Thế nên câu nói này của Quách Vân Tử, chính là đang cười nhạo Vương Hạo không
biết lượng sức mình.
– Chả ra sao!
Vương Hạo bĩu môi khinh thường.
– Lão già chính là lão già, chỉ biết bắt chước người xưa, không bao giờ biết
sáng tạo cái mới.
– Ồ! Lời này của nhóc hơi quá rồi đấy.
Trong nháy mắt, sắc mặt Quách Vân Tử lạnh lẽo. Một tiểu bối lại dám nói như
vậy, đúng là không biết tốt xấu.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, cầm bút trong tay, bút ra linh động, bút về
khéo léo, viết mười chữ lớn:
– Nhìn nhân sinh muôn màu, ngủ chục triệu mỹ nhân.
– Cái này…
Mọi người nhìn Vương Hạo với vẻ khiếp sợ. Mười chữ lớn này, không phải là vì ý
lưu manh, mà khiếp sợ kiểu chữ.
Đây là một kiểu chữ mà bọn họ chưa bao giờ biết, chẳng qua rất có cá tính, vừa
nhìn đã khiến người ta cảm thấy khó quên.
Người xưa viết chữ coi trọng bao dung, chính là dấu đi mũi nhọn, che lại phong
mang, đề xướng ý cảnh.
Nhưng chữ của Vương Hạo lại phong mang tất lộ, thẳng thắn lưu loát từ đầu đến
cuối. Cảm giác giống như thà làm ngói lành chứ không làm ngọc nát.
Vương Hạo nhìn ánh mắt rung động của người xung quanh, trong lòng rất đắc chí.
Mẹ kiếp! Trợn mắt mà nhìn đi. Trước chữ vàng của Tống Huy Tông, ai có thể so
được.
Tống Huy Tông là đại sư xuất sắc nhất trong mấy nghìn năm lịch sử của Trung
Quốc. Ông theo đuổi khác với mọi người.
Dù tiến vào thời đại mới. Đồ vật thời Tống Huy Tông, đều là tác phẩm nghệ
thuật, khiến người đời sau ngạc nhiên.
Bây giờ mình lấy nó ra so với mấy lão già bảo thủ này, đảm bảo bọn họ trắng
đêm không ngủ…
– Lão phu thua…
Quách Vân Tử đứng tại chỗ ngơ ngác. Mặc dù trong lòng ông không đồng ý làm
người cần lộ phong mang.
Nhưng Vương Hạo chỉ là một thiếu niên mười bảy tuôi, đang nằm ở lứa tuổi phản
nghịch, phong mang tất lộ là khắc họa chân thực tính cách lứa tuổi này.
Chỉ có một thiếu niên phản nghịch như vậy, mới có thể hòa tính cách của mình
vào những con chữ. Sáng tạo ra một kiểu chữ hoàn toàn mới. Chuyện này quả thật
chưa bao giờ nghe thấy.
Ào ào…
Trong nháy mắt, toàn trường ồ lên. Một thiếu niên mười bảy tuỗi lại dùng thư
pháp đánh bại một đại văn hào. Đây là chuyện đùa ư. Dù thiếu niên vừa sinh ra
đã luyện tập thư pháp, nhưng không thể có công lực như vậy. Hơn nữa, thiếu
niên này còn sáng tạo ra một kiểu chữ mới.
Ánh mắt các thiếu nữ đều nhìn Vương Hạo đều lấp lóe. Người đàn ông này lộ ra
khí chất lưu manh, cộng thêm tài văn chương hơn người, khiến người ta biết
trong núi có hổ, nhưng vẫn muốn đi vào.
Lúc này, đám người Nhạc Huyên nhìn Vương Hạo giống như nhìn thấy quỷ. Những
chữ đó là do Vương Hạo viết ư.
Nhưng Vương Hạo lại viết trước mặt mọi người. Tuyệt đối không phải là giả,
nhưng vì sao lại cảm thấy sai sai.
– Lão đại vô địch!
Tiền Vạn Dương hét lên.
Trần Diệu lắc đầu, vẻ mặt bội phục nói:
– Tôi quả thật không cách nào tưởng tượng. Lão đại lười như vậy. Tại sao có
thể viết ra chữ có cá tính như thế.
Lăng Tiêu gật đầu. Anh cũng muốn biết bí mật trong đó.
Trong khoảng thời gian sống chung với Vương Hạo. Anh phát hiện mỗi ngày Vương
Hạo không lừa đồng đội, thì cũng ôm Tiểu Bạch đi tán gái. Hoặc gội đầu tắm
rửa, hay đi nhà tắm hơi, chưa bao giờ thấy hắn cầm bút viết chữ.
Thậm chí ngay cả tu luyện, đối với hắn cũng là một loại tra tấn.
Nhưng chỉ cần ăn chơi và lười biếng, lại có thể bảo đảm tu vi vẫn tăng lên,
trình độ dược tề hơn xa bạn cùng lứa tuổi, âm nhạc siêu quần, thư pháp cũng
thành một phát, ba bước một bài thơ, bài nào cũng lưu truyền thiên cổ.
Chênh lệnh như thế, khiến người cùng lứa tuổi như bọn họ sống thế nào.
Lúc này, Triệu Y Linh cũng đứng ở xa, yên lặng nhìn tất cả. Trong lòng cô rất
tự hào. Đó chính là người đàn ông cô chọn, tài văn chương không thể dùng chữ
hơn người để hình dung, mà phải nói là mở ra một thời đại mới.
– Tiểu thư! Chị xác định sẽ trị được người này sao.
Cô gái áo đen nhịn không được, bèn hỏi.
– Cái này…
Triệu Y Linh hơi chần chờ. Vương Hạo viết chữ có phong mang tất lộ, cũng nói
lên Vương Hạo không phải là người thích thỏa hiệp.
Nếu cô chọn Vương Hạo. Vương Hạo không thỏa hiệp, mà vẫn đa tình. Điều này
khiến một người kiêu ngạo như cô làm sao chịu nổi.
– Bây giờ chị hi vọng, thiên phú võ đạo của anh ấy không nên mạnh lắm, ít nhất
cũng không mạnh bằng chị.
Triệu Y Linh lẩm bẩm, chỉ khi tu vi của cô mạnh hơn Vương Hạo, thì mới ngăn
được tên khốn đa tình này.
Cô gái áo đen nhếch miệng, biểu thị rất khinh thường. Thiên phú võ đạo của
Triệu Y Linh đứng số một, số hai ở Liên Bang Diệu Thiên. Bây giờ, một tài tử
lưu manh, mà cũng có thiên phú võ đạo mạnh hơn Triệu Y Linh. Đúng là đang nói
đùa.
Nếu như Triệu Y Linh chọn Vương Hạo, thì cũng mang ý nghĩa Vương Hạo phải cam
chịu số phận. Ở nhà nghiên cứu học vấn và dạy con. Nếu hắn không thành thật,
thì sẽ bị đánh nhừ tử.
Nhưng bây giờ, Vương Hạo vẫn chưa có giác ngộ ở nhà dạy con.
Lúc này, Quách Vân Tử gật đầu liên tục.
– Nhóc! Lão phu chưa bao giờ gặp người có tài văn học như cậu. Nếu cậu có thể
ổn định tâm thần, thì trước hai mươi tuổi cậu có thể lĩnh ngộ cảnh giới thiên
nhân hợp nhất.
– Trước hai mươi tuổi, lĩnh ngộ cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Mọi người thốt lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo đã không giống
trước đây.
Sở dĩ Liên Bang Diệu Thiên thịnh hành phong tục xưa, là vi có rất nhiều cường
giả, có thể từ thơ ca của người xưa, lĩnh ngộ được thần kỹ thiên nhân hợp
nhất.
Những đại văn hào càng có kiến thức uyên bác, thì tỉ lệ lĩnh ngộ thiên nhân
hợp nhất của họ càng cao, cho nên Liên Bang Diệu Thiên mới thịnh hành phong
tục xưa.
– Thiên nhân hợp nhất.
Vuơng Hạo nghĩ một lát, nghĩ xem thiên nhân hợp nhất lá cái gì.
Truyền thuyết nói rằng, thiên nhân hợp nhất là một loại ý cảnh, cũng có thể
gọi là một loại thần kỹ. Nó không thể dạy cho người khác, nhưng có thể dựa vào
mình cảm ngộ.
Khi nào cảm ngộ được thiên nhân hợp nhất, thì có thể có đôi mắt của Thượng Đế.
Lúc chiến đấu, người đó sẽ hòa vào đất trời, có thể cảm nhận được chiêu thức
của đối thủ. Dù đối phương công kích ở góc độ nào, đều có thể hiện ra trong
đầu.
Mà người lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất, thì chính là vua đồng cấp. Trừ khi áp
dụng chiến thuật biến người khiến đối phương mệt chết, thì không còn cách nào
có thể chiến thắng.
Chẳng qua Liên Bang Diệu Thiên dựa vào phong tục xưa cảm ngộ, còn Liên Bang
Chỉ là võ giả lĩnh ngộ được thiên nhân hợp nhất rất ít.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất