Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo

…  

             Mặt trời mới lên, gió nhẹ mát lạnh.  

             Trải qua một đêm thử thách chiến hỏa, Ngưu Đầu nhân đã thành công công phá Hổ  

             Uy thành, giết chết hơn ba vạn binh sĩ Hổ nhân, bắt giữ hơn sáu mươi vạn dân  

             chúng Hổ nhân làm tù binh.  

             Tổn thất bên phía Ngưu Đầu nhân cũng không ít, số lượng người tử vong cũng lên  

             đến năm vạn, số lượng người trọng thương lên đến sáu vạn.  

             Nếu không phải Mộng Kỳ đã sớm thông báo biểu ca Thạch Phong của nàng, khiến  

             Thạch Phong mang rất nhiều thuốc cấp cứu đến, chắc chắn số lượng Ngưu Đầu nhân  

             tử vong còn có thể tăng nhiều hơn.  

             – Hổ Uy thành hiện tại đã bị ngươi công phá, tiếp theo ngươi có dự định gì?  

             Mộng Kỳ hiếu kỳ hỏi.  

             Vương Hạo một tay ôm lấy Mộng Kỳ, cười xấu xa, nói:  

             – Tiếp theo ta định ăn một con tiểu hồ ly.  

             – A, ngươi là đồ sắc trâu, mau buông ta ra…  

             Mộng Kỳ thẹn thùng chôn đầu nhỏ vào lòng Vương Hạo, bàn tay nhỏ bé đấm nhẹ lên  

             ngực Vương Hạo, bộ dáng mặc người nhấm nháp này khiến Vương Hạo thèm nhỏ dãi.  

             – Khụ khụ…  

             Đúng lúc này, một tiếng ho khan phá tan bầu không khí mập mờ này.  

             Vương Hạo ngẩng đầu lên, chỉ thấy hồ nhân Thạch Phong đang đứng cách đó không  

             xa nhìn bọn họ.  

             – Là biểu ca, mau thả ta xuống.  

             Mộng Kỳ vội vàng tránh thoát khỏi lòng Vương Hạo, thẹn thùng, hận không tìm  

             được một cái lỗ để chui vào.  

             – Ta nói rõ trước, không phải ta có ý định làm phiền hai vị.  

             Thạch Phong đã đi tới, sắc mặt nghiêm túc nói:  

             – Ta vừa nhận được tin tức, Sư tộc và Hổ tộc liên minh với nhau.  

             – Liên minh sao?  

             Mộng Kỳ kinh ngạc kêu lên:  

             – Không thể như vậy, tối hôm qua bọn họ vẫn còn đánh đến chết đi sống lại, sao  

             ngày hôm nay đã có thể liên minh?  

             – Không có gì là không thể.  

             Vương Hạo khoát tay áo.  

             – Hổ Uy thành bị công phá, chuyện này khiến bọn họ lập tức suy nghĩ cẩn thận  

             lại tiền căn hậu quả của mọi chuyện, hơn nữa Sư tộc cũng không phải kẻ đần  

             độn, cơ hội đang ở trước mắt, sao có thể buông tha.  

             Thạch Phong gật đầu tán thành:  

             – Không sai, Sư tộc rất thông minh, hiện tại Hổ tộc đã đại thương nguyên khí,  

             chỉ cần liên hợp với Hổ tộc diệt tộc Ngưu Đầu nhân, như vậy trên hành tinh Thú  

             Vương, sẽ xuất hiện tình trạng một mình Sư tộc độc quyền.  

             – Tối hôm qua Sư tộc đánh nhau với Hổ tộc thế nào? Thương vong có lớn không?  

             Mộng Kỳ hỏi.  

             Thạch Phong lắc đầu:  

             – Tối hôm qua Hổ tộc và Sư tộc đại chiến, tuy hai bên đều có tử thương, nhưng  

             còn lâu mới đạt đến tình trạng thương gân động cốt. Hiện tại, Hổ tộc còn có  

             năm mươi vạn đại quân, Sư tộc còn có 65 vạn đại quân, gộp chung vào một chỗ  

             chính là trăm vạn đại quân, chúng ta muốn đối phó bọn họ cơ bản là chuyện đùa.  

             – Tiếp theo chúng ta phải làm gì?  

             Mộng Kỳ ôm lấy cánh tay của Vương Hạo, làm nũng hỏi, hoàn toàn không có bộ  

             dáng khẩn trương khi nguy cấp, nàng tin tưởng Vương Hạo nhất định sẽ có biện  

             pháp, cho dù không có cách nào, cùng lắm thì cùng chết.  

             – Biện pháp gì? Bây giờ, trong tay chúng ta chính là có sáu mươi vạn con tin,  

             Hổ tộc hắn muốn liên minh với Sư tộc sao? Có khả năng sao?  

             Vương Hạo bĩu môi, hắn không tin, có sáu mươi vạn dân chúng của Hổ Uy thành  

             trong tay, những binh sĩ Hổ tộc kia lại dám ra tay với bọn họ.  

             – Chuyện này…  

             Thạch Phong hơi do dự nói:  

             – Nếu Hổ tộc không để ý tới chúng ta, vậy phải làm thế nào?  

             – Đó là chuyện của ngươi, dù sao ta cũng không có ý định ở lại chỗ này lâu  

             dài.  

             Vương Hạo nhéo nhéo cằm tinh xảo của Mộng Kỳ, cười xấu xa, nói:  

             – Giang sơn tuy tốt, nhưng mỹ nhân vẫn đẹp hơn. Tiểu hồ ly nàng có muốn đi du  

             lịch một chuyến cùng ta không?  

             Mộng Kỳ thẹn thùng gật cái đầu nhỏ:  

             – Sau này ta liền theo ngươi, không quan tâm giàu hay nghèo, ta đều theo  

             ngươi.  

             – Nghèo sao?  

             Vương Hạo lắc đầu.  

             – Chữ này không có quan hệ với ta.  

             Hau mắt Mộng Kỳ lóe lên ánh sáng như những ngôi sao, mỗi khi Vương Hạo thể  

             hiện bộ dáng mặc kệ giang sơn, nàng liền không nhịn được si mê hắn, bởi vì  

             thần sắc tự tin này thật sự quá đẹp trai.  

             Thạch Phong thở dài, tự giác đi xuống, bởi hắn phát hiện đôi nam nữ này đã  

             hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện diện của hắn, cho nên hắn cũng không nhất  

             định phải ở lại chỗ này để quét cảm giác tồn tại.  

             Không lâu sau, ngoài Hổ Uy thành có bóng người hiện ra, trống trận gõ vang.  

             Hổ Vương căm tức nhìn Thạch Phong trên tường thành:  

             – Thạch Phong, ngươi lại dám phản bội bản vương.  

             Thạch Phong không trả lời, vung tay lên, mấy Ngưu Đầu nhân áp giải một đám Hổ  

             nhân đi ra.  

             Đôi mắt của Hổ Vương chợt co lại, cả giận nói:  

             – Thạch Phong, ngươi muốn làm gì?  

             Thạch Phong lạnh lùng nói:  

             – Hổ Vương, ta lệnh cho ngươi hiện tại giết chết Sư Vương, nếu không sáu mươi  

             vạn bách tính trong Hổ Uy thành, sẽ trở thành sáu mươi vạn bộ thi thể.  

             – Ngươi dám ra lệnh cho bản vương…  

             Khóe mắt của Hổ Vương muốn nứt ra, sắc mặt dữ tợn đáng sợ. Hiện tại, hắn hận  

             không thể lập tức xông lên giết chết Thạch Phong.  

             Nhưng trên tường thành còn có mười mấy Ngưu Đầu nhân đạt đến trình độ Vũ  

             Vương, cái này xem như chưa chắn hắn đã chiếm được tiện nghi.  

             Thạch Phong liếc mắt nhìn Hổ Vương, tay trực tiếp hạ xuống.  

             – A…  

             Lập tức, vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên, chỉ thấy đầu hổ của mấy Hổ nhân  

             đã rơi xuống đất, máu tươi bắn ra bốn phía, khí tức hoàn toàn biến mất.  

             – Ngươi…  

             Toàn thân Hổ Vương run rẩy. Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ đến, tên hồ  

             ly này trước đây ở trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh một cái, lại dám bình  

             tĩnh giết Hổ nhân bọn họ như vậy.  

             – Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ trong vòng mười giây, nếu ngươi còn chưa  

             động thủ, sáu mươi vạn Hổ nhân sẽ bị tàn sát sạch sẽ trong vòng ba phút.  

             Thạch Phong thản nhiên nói, trong tròng mắt hiện một chút điên cuồng.  

             Hắn phát hiện Hổ Vương đã từng cao cao tại thượng, hiện tại lại chỉ có thể  

             giương mắt nhìn bọn họ, loại cảm giác nắm quyền lực trong tay này, thật sự quá  

             sung sướng.  

             Sư Vương liền vội vàng khuyên nhủ:  

             – Hổ Vương, ngươi ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa, nếu như ngươi tiếp tục khai  

             chiến với Sư tộc, như vậy người chịu thua thiệt nhất định là Hổ tộc các ngươi.  

             – Phù Phù…  

             Hổ Vương hít một hơi thật sâu:  

             – Lần này Hổ tộc chúng ta tuy là bị thua thiệt nhiều, nhưng chung quy vẫn mạnh  

             hơn diệt tộc.  

             Đôi mắt của Sư Vương chợt co lại, những lời này đã nói rất rõ ràng, Hổ Vương  

             phải tiếp tục khai chiến với Sư tộc để bảo vệ được sáu mươi vạn con tin trong  

             thành, hơn nữa còn phải liên thủ với Ngưu Đầu nhân.  

             – Các chiến sĩ của Sư tộc, giết những Hổ nhân này cho ta!  

             Sư Vương vung tay lên, quyết định tiên phát chế nhân.  

             Hổ Vương bất đắc dĩ thở dài, cũng hạ mệnh lệnh khai chiến.  

             Nhưng Hổ Vương vẫn có một vấn đề nghĩ mãi không ra, vì sao tối hôm qua khi  

             nhìn thấy Vương Hạo giơ ngón tay giữa lên, hắn sẽ cảm thấy phẫn nộ như vậy,  

             thậm chí ngay cả một chút lý trí cũng không còn?  

             Nếu không phải tại ngón giữa này, tối hôm qua, hắn cũng sẽ không khai chiến  

             với Sư tộc, không khai chiến với Sư tộc cũng sẽ không có loại cục diện bị động  

             như hiện tại.  

             Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, hắn nhất định sẽ trở thành tội nhân của  

             Hổ tộc, hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm là bảo đảm Hổ tộc có thể kéo dài  

             đời tiếp theo, đợi hậu nhân của hắn có thể khiến Hổ tộc Đông Sơn tái khởi.  

             – Giết…  

             Một giây tiếp theo, bên ngoài Hổ Uy thành, tiếng chém giết rung trời.  

             Lúc này, Vương Hạo kéo Mộng Kỳ đang thẹn thùng đến một gian phòng nhỏ, chuẩn  

             bị quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm.  

             Đúng lúc Vương Hạo thành công đè Mộng Kỳ lên giường, chuẩn bị khai chiến, chỉ  

             thấy hai mắt Mộng Kỳ đột nhiên hiện lên một đường ánh sáng màu vàng, khí chất  

             toàn thân lập tức thay đổi, nhìn qua giống như một vị thần linh đến từ trái  

             đất.  

eyJpdiI6IndIWENiZFdpSVh4cmdsQUZzOFJaU3c9PSIsInZhbHVlIjoiVk16ejZpUmxHNVZacGpBS2N3ODZqWmlMMU9CTHBVeExMQkpCNk9pbUZCQjUwOHRyTVBYTk5USlFienV4VG5WWUtLYXBETlRCSjFSdXhXWXFxVjZ4MUtHdFwvdzJSWEZ4ZW9ZZ3VNditFRjlBbWpoU245T2FPRVVuQTBpRHhNN0hyXC9vZVM1Q3dnZEF1ZjBvZFhCSmZINjJsbjE3bFM2WGVIVmhiMUFJVjVnZ0pJa3hHSkk1RGNnOGdXSUE4TE9nZ1wvbDlpbWQ5d05rYkVtMzVRSFU2dDVBSTIwYWcyMnlUTnArbDl3bXN2RGc2M0JFN0xBc3JmUXBUXC84N3JlQzRBTUNvYUljb2pqbVZkb1FSYzljNmhOcDNDT3ozZDNGd3lyU3NseVVHdlphR3VXbTczMEhMdGZ6bVUrWTduVHN1RTYzcm5sOFl6SGM0M1hmSnJBRHN1Y2Z6VHRmWUhjWEMxMDhtQzZWYWpScVN3TT0iLCJtYWMiOiJjM2VhMWYwNzM3Yzc0ZTg4NjJkZGY3Y2QzNzIxMDMyYmY2MjE2MjY4N2Y3NGVmNmFhNDg1ZDEzMWM3MzM5Yzg4In0=
eyJpdiI6Ik11b0V2MktPeEdBZmhjVk1KZDQyc2c9PSIsInZhbHVlIjoiNXR5cXhPOXdpXC9kUkQxaTJua0xzZ0NYT0RnY0NVdFIyR1Bic0kyQlBGQzVPOFc5NE41bUc3bzBtMisxc0t2REtTVWZVaVJUNzJ6QVByVjJWQVdnNjJySWdETUNoRktrVG16OXEwa0F1T2pGMWRGSkMyRGhjY3UxRWJPRTREUmRjeE5vaHVrRzNwWlZheWpUcjhSbHQxV3VBRkZVMkprOFFrdHlPbDZ1TzgzK1AxVjh1ZzExM2NsWnBHaGlEaEFCcFpRNXhBKzJLd2dLNUZSZlc3TStqZGRobVdQS21meWJBR2M4S2szTVBadHlhYzJuZ1BqNFRFUmpoUmRUUExXQ3prdTIwRkJhT09taW9PbHZDSzFIRWE5SGFPU3RCbkRhZ0szcElcL3dKbWEyYlZFdEtIelUraDdzU3pMVkVHbDFNQ2s3NXJBQUlTZlwvT25RWU56V2lOSjFkQTgwVnBjWVwvVEZrMmZTZUJ1ZWlBWT0iLCJtYWMiOiJiNDhlNjkxYTJkZThlM2RjODY0NWRmZmM4ODFmYzliYjVkNWRhMWU3MmJkMWJmNjNkNTM1ZjhmODQ5NzU5ODg5In0=

             chấn động đầu óc của hắn lập tức đau đớn…

Ads
';
Advertisement