Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trận đánh thua, Tiêu Trình chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng phạt kẻ bại trận.

Trận đánh thắng, đao thương vào kho, ngựa thả về núi Nam Sơn, triều đình còn cần y để làm gì?

Những ngón tay trắng mịn của Phùng Vận khẽ lướt trên bàn, cũng khiến ánh mắt của Bùi Quyết bị cuốn theo từng cử động. Nàng cười nhạt:

“Tiêu Trình so với bất kỳ ai đều hiểu rõ, quyền lực phải nằm trong tay mình.”

Ánh mắt Bùi Quyết sâu thẳm:

“Quả nhiên nàng rất hiểu hắn.”

Lời này nói ra nghe có vẻ bình thản, nhưng Phùng Vận biết, hắn không thích nghe điều đó.

Nàng lại cười:

“Tiêu Trình không giống Đại tướng quân. Hắn không có đại nghĩa như Đại tướng quân, chẳng vì giúp người khác đánh chiếm giang sơn hay giữ gìn giang sơn mà tận tâm tận lực. Hắn không có cảm giác an toàn, cũng không cam lòng. Hắn sợ rằng cuối cùng bản thân sẽ kết thúc trong thảm cảnh…”

Bùi Quyết nhìn nàng chăm chú:

“Nàng đang ám chỉ điều gì?”

Phùng Vận chớp mắt:

“Ta muốn nhắc tướng quân, quyền lực nằm trong tay mình mới là chắc chắn nhất.”

Đã từng c.h.ế.t một lần, nàng hiểu quá rõ tham vọng của nam nhân đối với quyền lực còn lớn hơn sắc đẹp.

Kiếp trước, nàng không thấy Bùi Quyết có dã tâm xưng vương xưng đế.

Nhưng nhỡ kiếp này hắn lại có thì sao?

Nàng muốn xúi giục Bùi Quyết rèn binh luyện ngựa, phá hủy giang sơn mà Tiêu Trình vất vả giành được. Nàng thậm chí còn mong đợi ngày mà vì quyền lực tối thượng, Bùi Quyết sẽ đối đầu với Lý Tang Nhược không chút nể tình…

Tuy nhiên, Bùi Quyết như nhìn thấu tâm tư nàng.

Ánh mắt giao nhau, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có một tia lạnh lẽo lướt qua.

Căn phòng yên lặng đến kỳ lạ, hai người ngồi đối diện, bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ quái dị.

Tim Phùng Vận khẽ đập nhanh, nàng hối hận vì sự mạo hiểm và vội vàng vừa rồi.

Bùi Quyết một lòng trung thành với triều đình Bắc Tấn, sao có thể dễ dàng chấp nhận quan điểm như vậy?

Chỉ cần một chút không khéo, e rằng sẽ phản tác dụng, khiến hắn càng thêm đề phòng nàng…

Nàng cúi đầu:

“Ta kiến thức nông cạn, khiến tướng quân chê cười rồi.”

Ánh mắt tránh đi, cả người nàng như mất đi vẻ cứng cỏi, thay vào đó là sự dịu dàng, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chỉ muốn nâng niu. Vẻ quyến rũ bẩm sinh ấy, chính nàng cũng không nhận ra, nhưng đã khiến lòng người dậy sóng.

Bàn tay của Bùi Quyết khẽ nhấc lên, như muốn ôm lấy nàng.

Nhưng dừng lại giữa không trung, rồi rơi xuống chén trà.

“Hãy nói, theo lời nàng, ta nên ứng phó thế nào?”

Phùng Vận sững sờ:

“Chẳng phải tướng quân đã chuẩn bị sẵn rồi sao? Đóng quân ở đại doanh Hoài Thủy, đào hào, đặt bẫy, bày trận địa phòng thủ…”

Bùi Quyết nói:

“Nàng nghĩ ta nên giữ vững An Độ sao?”

Phùng Vận khẽ cười, lắc đầu:

“Tướng quân không muốn giữ vững An Độ, chỉ là đang chờ cơ hội vượt sông công thành…”

Bùi Quyết hỏi:

“Cơ hội ở đâu?”

Phùng Vận đáp:

“Chính là cơ hội mà ta đã nói với tướng quân, chờ Tiêu Trình tạo phản.”

Cả hai người đều im lặng.

Giữa họ là một sự thấu hiểu khó lý giải.

Đây là điều Phùng Vận không có khi đối diện với bất kỳ ai khác, ngay cả kiếp trước với Bùi Quyết cũng không có…

Rất nhiều điều, không cần nói ra, cũng chẳng cần phải nói, dường như cả hai đã hiểu rõ.

Phùng Vận đặt bàn tay trắng như tuyết của mình lên mu bàn tay của Bùi Quyết, siết nhẹ như một lời khích lệ.

“Ta chờ tin tốt từ tướng quân.”

Bùi Quyết đáp:

“Mười ngày nữa, ắt sẽ có kết quả.”

Năm mươi vạn đại quân không dễ điều động, triều đình Nam Tề cũng sẽ không cho Tiêu Trình quá nhiều thời gian. Mũi tên đã lên dây, không thể mãi giằng co.

Phùng Vận thở phào.

Những lời cần nói đã nói xong, dường như giữa họ không còn gì để bàn thêm nữa.

Nàng liếc nhìn sắc mặt của Bùi Quyết, mỉm cười nói:

“Ta đã bảo người để lại chút đồ ăn cho tướng quân, vẫn còn giữ ấm trên bếp. Nếu tướng quân đói, ta lập tức sai người mang vào.”

Ánh mắt Bùi Quyết thoáng trầm xuống:

“Trong doanh ta đã ăn rồi.”

Phùng Vận khẽ “ừm” một tiếng, có vẻ không mấy để tâm.

Bùi Quyết nhíu mày, khẽ nói:

“Ngủ đi.”

Giọng nói ấy cứng cỏi như tiếng binh giáp va chạm, không chút ấm áp.

Có lẽ vì bản thân đang căng thẳng quá mức, gương mặt lạnh lùng cương nghị của hắn lại mang một nét xa cách mê hoặc lòng người.

Xa cách đến cả ngàn dặm, nhưng cũng khơi dậy một khát khao chinh phục nơi người khác…

Phải, chinh phục. Bùi Quyết luôn khiến nàng có cảm giác như vậy.

Vì thế, ở kiếp trước, khoảnh khắc Phùng Vận thực sự sở hữu hắn, sự thỏa mãn trong tâm hồn còn lớn hơn cả niềm vui thể xác.

Lần đầu tiên quá đau đớn, chẳng thể nói là vui vẻ được. Vị Đại tướng quân mà ai ai cũng ngưỡng mộ kia, không phải một thứ dễ dàng mà chiếm được.

Phải trèo đèo lội suối để gặp gỡ, cảnh đẹp ấy chính là sự rung động tận đáy tâm hồn. Khi vượt qua muôn vàn khó khăn để có được hắn một cách trọn vẹn, cảm giác thỏa mãn đó lập tức lấn át mọi nỗi sợ hãi, mang đến một ham muốn chinh phục kỳ lạ.

Hồi ấy nàng yêu đến mê mẩn dáng vẻ bất lực của Bùi Quyết, khi hắn không thể kiểm soát chính mình...

“Nàng còn điều gì muốn nói nữa sao?”

Những suy nghĩ viển vông bị giọng nói của Bùi Quyết kéo nàng trở lại thực tại. Lúc này Phùng Vận mới nhận ra mình vẫn còn ngồi ở đây.

Nàng không đi ngủ, Bùi Quyết cũng không tiện nghỉ ngơi.

Trông như thể nàng đang mong chờ điều gì đó…

Trong lòng Phùng Vận bỗng như có ngọn lửa bốc cháy.

Đêm đã khuya, chỉ có hai người ở cạnh nhau, cho dù là kẻ xa lạ cũng dễ nảy sinh ý niệm mơ hồ, huống chi họ đã từng gần gũi?

Chỉ cần để tâm trí phiêu lãng, trong đầu sẽ hiện lên những khoảnh khắc từng trải qua bên nhau: những lần cuồng nhiệt quấn quýt trong đêm tối, từng chút từng chút cảm nhận về hắn… cảm giác ấy như thể lan tỏa đến tận trái tim nàng chỉ trong giây lát.

Phùng Vận âm thầm hít một hơi, cố gắng giữ vững tâm trí, khẽ nói:

“Tướng quân đã ngủ trên nền đất ở Trường Môn trang ba bốn đêm rồi, e rằng sẽ hại đến thân mình. Đêm nay, chi bằng ngài vào phòng bên nghỉ ngơi, ta bảo Tiểu Mãn chuẩn bị sẵn giường êm...”

Giọng Bùi Quyết lạnh nhạt:

“Ta thân thể cường tráng, không ngại ngủ dưới đất.”

Ánh mắt Phùng Vận lướt qua thân hình cao lớn, rắn rỏi của hắn, chỉ biết bất lực thở dài.

Nàng không thể đoán được suy nghĩ của hắn nữa.

Muốn nàng, hay không muốn? Cả hai đều không giống.

Nhưng hai người đã bàn bạc lâu như vậy mà vẫn chưa đạt được sự đồng thuận, đủ để chứng minh một điều.

Dù Bùi Quyết có chút hứng thú với nàng, nhưng điều đó chưa đủ để khiến hắn từ bỏ nguyên tắc của mình…

Hắn lạnh lùng, kiên định, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Vậy thì nàng cũng thế.

eyJpdiI6IlEzczd2bjBoWk96V0F6SkpwczBcL2RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFaODdIeDdZaUxaRGJOcFVQTEJLMGNZdEFMQVVJUTBKcGROWkk1alkwTkx6dWdYeCtVQkpLc3NYMjg1bHh0UlVzaWR1OERrTUh5R21DT0duVG1va1pLT0RjUExBMk9wSFwvaEFsbGtoMHdyYkx2ZmIxQ0ltdHpxVHJscFdncGVWQ3NISUZ5SitwdEdOZFwvT1g2K0NpOUk2bVFQRU5JU01FUjdka3FTdnBJbVl6RVlRMmdCcnhmV3RHT0s3Ylc2UmsxZkIxNXVrbXZPUllOWVpyaUZFUXRydnFkSnhYTGZSbmV1M2xFODdMOU04NXVaTDQ1eWljXC9abnFPcWdtS3lvazdnTWxQVTFsUWF6Sml4VmptMjFxMHpGXC9vY1kxWUhyYTNFbFJiR1duQ1AyR2RyN2k4UVRZRVFEQW9IbHRZV2wzRWEzXC9LanpxaXVBaHpiVTFxWEJpVFNnPT0iLCJtYWMiOiJjYjg3MjdhMTA3ZDhkN2E5NzNhMWZjZjc4ZjZmZWY0OTRmMzRiNWE4MDc1MzBlMGRmNmY4MjQ0YzlkNjNmMjVlIn0=
eyJpdiI6InJYU2tMVU5PUXJwempWVlZFazJOZUE9PSIsInZhbHVlIjoiV2hSUUxnRVZFRTdSeG9aMTNkYnYzcHNsSWI3SDN5QVBDbGZ1ektRMU5Db0lpUkJqbVpGMHdNS1hcL1F3UThveURRTndja3E0dGJYZm80cm9UNHBSbGVwSXVyS2QzVGRySFFSb1RjK1RwTENCc3F5dk0zdnZSMFBmUXdkWWJVQTFobmp1M2pPSUVxcTNQNFA4QjZ6MG1CY29PMVFMNmt5ZndSSXF6RVpMRXNYTU9vZkZ2WGh6clczc1FhNXQwT01XUzRQaUhoMUNXOVp5NzVYMmlXUzlWOEE9PSIsIm1hYyI6IjI2NjhhYWVlZjJkNDExNjkwYTc1ZjdhNDdmOGRmYjYzY2Q5MWEzMGIyNjczNjQ3M2Y1OTRmZTgxZjU5NjQxZTMifQ==

Phùng Vận cúi mình thi lễ, rồi chỉnh tề bước về phía chiếc giường gỗ, tiện tay hạ chiếc móc vàng trên màn trướng xuống.

Ads
';
Advertisement