Trường Môn Hảo Tế Yêu

Bùi Quyết ngẩn người một thoáng, đường nét nơi quai hàm căng cứng rõ rệt.

“Như nàng nói, đó gọi là một đôi cẩu nam nữ.”

Phùng Vận sững lại một chút, lần này thật sự không nhịn được bật cười.

Không bàn chuyện hôn nhân, không nói đến tình cảm, chỉ quấn quýt lấy nhau. Nghe qua đúng là cẩu nam nữ.

Nhưng câu đó lại thốt ra từ miệng của Bùi Quyết...

Nàng không thể không bật cười khúc khích.

“Vậy, tướng quân đồng ý chứ?”

Bùi Quyết không đáp lời.

Hắn không nói, Phùng Vận liền xem như hắn ngầm đồng ý.

Trước đây đã như vậy, hiện tại nàng vẫn giữ thói quen ấy.

Ngay lập tức nàng vòng tay qua cổ hắn, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, như thể vừa giải quyết được một việc lớn của đời người.

“Tướng quân đồng ý, vậy thì không còn gì tốt hơn.”

Giọng Bùi Quyết trầm khàn: “Nàng không hối hận?”

Nàng hiểu, trong mắt thế tục, chuyện đó gọi là cấu kết, thiệt thòi chỉ thuộc về người nữ tử vô danh vô phận.

Phùng Vận nhẹ đáp một tiếng, trán áp vào cổ hắn, dịu dàng cọ xát, “Ta cũng đã ngưỡng mộ tướng quân từ lâu, đêm nay trời thật đẹp, sao tướng quân không ở lại phủ thêm một đêm rồi đi…”

Bùi Quyết mạnh tay giữ lấy eo nàng, lạnh lùng nói: “Đã là cẩu nam nữ, vậy làm ngay trên ngựa chẳng phải càng tốt hơn?”

Phùng Vận ngạc nhiên ngẩng đầu.

Bùi Quyết đang chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ lúc nào, gần như không chút tình người.

Thật ra nàng và Bùi Quyết từng có một lần như vậy.

Trên lưng ngựa.

Đó là lý do khi Phù Dương Cửu nói Bùi đại tướng quân kiềm chế và bảo thủ, Phùng Vận chỉ muốn bật cười nhạo báng.

Sự kiềm chế bảo thủ của hắn, có lẽ chỉ dành cho người trong lòng hắn.

Còn khi ở cạnh nàng, chỉ trong năm đầu còn giống một quân tử, về sau khi đã quen thuộc, suýt nữa thì biến thành trò đùa ngông cuồng.

Lúc này trời đất mênh mông, ngựa chạy tự do.

Bóng tối che giấu cảm xúc trong ánh mắt hai người.

Những va chạm ngầm đầy ý nhị theo bước chân ngựa dường như bị khuếch đại, không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng. Sự ăn ý không thể diễn tả này khiến Phùng Vận hoàn toàn mất đi sức chống cự, lại không thể phớt lờ sức mạnh bùng nổ kinh người dưới thân thể rắn chắc kia, tựa như dã thú xâm chiếm lãnh thổ của nàng...

Phùng Vận gục đầu lên vai hắn, một tay vòng qua eo hắn, “Quay về phủ được không?”

“Đi thêm một đoạn nữa.” Hôm nay tâm trạng của Bùi Quyết rất khác thường.

Phùng Vận khẽ cau mày, “Tướng quân, tim đập nhanh lắm.”

Bùi Quyết không trả lời.

Cuộc trò chuyện lúc nãy dường như biến thành trò cười.

Luồng không khí lạnh lẽo bất chợt ngăn cách giữa hai người, như dựng nên cả một thế giới riêng biệt.

Phùng Vận đợi rất lâu, đột nhiên giơ hai tay, xoay mặt hắn lại, ngước nhìn với dáng vẻ ngưỡng vọng: “Vậy Phù Dương y quan nói tướng quân có bệnh, là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

Bùi Quyết: …

Cái tên Phù Dương Cửu kia, đúng là đáng chết.

Phùng Vận bất ngờ đề nghị: “Hay là… để ta giúp tướng quân nhé?”

Nàng dùng giọng điệu mềm mại, một bàn tay nhỏ nhắn nghịch ngợm rơi xuống người hắn, chầm chậm siết lại: “Ta thấy bệnh của tướng quân nặng lắm rồi, nếu không chữa sợ rằng sẽ hỏng mất…”

“Phùng Vận.”

Một luồng tê dại chạy dọc từ cuối xương sống lên, Bùi Quyết siết c.h.ặ.t dây cương, bàn tay khẽ run, rồi mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng, kéo người tới trước mặt, ánh mắt như muốn nuốt chửng nàng.

“Nữ lang đúng là càng ngày càng táo tợn…”

Phùng Vận ngước mặt, nhếch môi cười: “Tướng quân, trăng đêm nay đẹp lắm…”

Bùi Quyết khẽ thở hắt.

Hắn giữ lấy nàng, cúi xuống hôn nàng một cách mãnh liệt.

Dây đàn trong lòng Phùng Vận như đứt đoạn, cả người mất hết sức lực, chầm chậm ôm lấy cổ hắn.

77- Phi mã đạp tình.

Ngựa lắc lư.

Thân thể Phùng Vận cũng theo đó mà lắc lư.

Mặc dù nhịp bước của ngựa không lớn, nhưng bị ép sát trong lòng Bùi Quyết, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ từng biến hóa dù là nhỏ nhất, cảm nhận được sự mãnh liệt và điên cuồng của hắn. Nàng thấy nhói đau nơi lồng ngực, cảm giác quen thuộc này vừa khiến nàng sợ hãi, vừa khiến nàng hoảng loạn. Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải siết c.h.ặ.t hai tay, ôm c.h.ặ.t lấy hắn, tránh bị hất xuống ngựa.

Cơn gió đêm lướt qua gò má, mát lạnh.

Phùng Vận càng lúc càng khó thở.

“Về phủ đi.”

Nàng nhìn ánh đèn phố xá phía xa, níu c.h.ặ.t lấy vạt áo Bùi Quyết, lại lặp lại một lần nữa.

“Sợ sao?”

Bùi Quyết đỡ lấy nàng, giọng nói trầm thấp, tựa như mang theo ma chú của màn đêm, mê hoặc đến tận xương tủy. “Bám lấy ta.”

“Ta sợ.”

Phùng Vận vùi đầu vào lồng n.g.ự.c hắn. Thật ra xung quanh chẳng có ánh sáng, cũng chẳng có ai, nhưng chính sự tối tăm này lại khiến hơi thở của hắn càng thêm rõ ràng, kéo theo nhịp tim của nàng cũng rối loạn.

“Nếu có người nhìn thấy, thì đừng mong gặp ai nữa.”

Bùi Quyết sững người, cúi đầu nhìn nàng.

Trong đôi mắt đen láy dường như có chút ngạc nhiên, nhưng lại xen lẫn ý cười kìm nén.

“Ta bảo nàng bám lấy ta, đừng để ngã.”

Phùng Vận mở miệng, rồi lại ngậm lại, vành tai nóng bừng.

Hắn hiếm khi ác ý như vậy, bình thường luôn nghiêm túc, quy củ, nhưng ở một vài chuyện, hắn thực sự có thể vô cùng xấu xa… chỉ là dáng vẻ này của Bùi Quyết, không ai có thể thấy được ngoại trừ nàng…

Ánh mắt hai người giao nhau.

Ngựa khẽ nâng vó, không gian chật hẹp trên lưng ngựa lại càng trở nên mờ ám, khiến từng tiếp xúc dù nhỏ nhất cũng trở nên nhạy cảm, m.á.u nóng trong người tựa như dồn cả lại một chỗ, bùng cháy muốn phá tan mọi giới hạn.

Lời chưa nói, nhưng cả hai đều hiểu.

Sự ăn ý căng thẳng đến mức khiến người ta run rẩy vì thích thú.

“Tướng quân…”

“Ừm.”

Bùi Quyết khẽ vuốt qua tóc mai nàng, lòng bàn tay rộng lớn phủ lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. “Đừng sợ.”

Lời dỗ dành vừa dứt, hắn đã cúi xuống, mang theo hơi thở đêm tối mà hôn lên nàng.

Phùng Vận khẽ rên một tiếng, bị hắn nuốt trọn, nhất thời thần hồn điên đảo.

Thứ thân mật này vốn chỉ dành cho những người yêu nhau. Nhưng giữa bọn họ, dù vô tình hay hữu ý, vẫn có sự ăn ý đáng sợ, để rồi cùng nhau cuốn vào cơn xoáy đắm say theo từng nhịp ngựa lắc lư…

eyJpdiI6InF0SVwvTFlvNEFOalZYNkkrTmREa3Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iks1OGs4dEV0aGVHYVkzYUlObjdRM3krdlZRd0hQM3I3MzB4RHpQN21IOWJqNkduVGdPM3lwc0Z6M0xQUDF1WjNCVldDTENSaWxOR1pmRlV5RjA4Qm01QTZmU0w4Y3FVUEh0R0FBeExqVEFMdXZwb295OXlSVW5WUmlSM3hreHBDIiwibWFjIjoiZjFiMGFmMzUxNTJmNmQxYjY2MGMzMjc5NmU2YmY1OWUxOTIyYjc3N2U3MTY5MjUzZTEwODI0ZjI5ZWNiMTlmYyJ9
eyJpdiI6IlwvTVV3TW1seFwvTTdKWTJLYmRTMWFWZz09IiwidmFsdWUiOiI0VlhQTm5GWkNCbWNLSk1STjY2QjExcTZ5NDF4dkJRUVY3UTdZclZra0dsRzVIcEg1UHVKWUhsWFwvbUd2TmNuV2pjWFRpMTQ5Nzk5UVJKSXZsQWxFNU9tQU1IdDlsN0hOcFwvM2tLR0wzUmtCVUc2VkF5SHNuUDBQbnZpem9oeXcxeGpteE5IeUxuQktmSnJoMDRBR2szbzBQcnZkY1N0RmFNcWdrWU1HaHJpYkw2XC9JSTJcL25XbFwvN2QyWXRvRERZViIsIm1hYyI6IjcyMmVmZTBhZGEwMmYxYjE2MTIyNWEzMDE2Nzc3YjBjMzM0ZGM5YzAyMjc0ZWI5NTg1M2U3YzhlYzM1NzY3M2QifQ==

Nàng còn nhớ kiếp trước, lần đầu tiên bên nhau, hắn vẫn còn ngây ngô như một thiếu niên, bận rộn cả nửa đêm vẫn chẳng biết phải làm sao. Phải rất lâu sau đó, hắn mới trở nên thành thạo, có thể dễ dàng chi phối và săn sóc nàng chu toàn, để nàng cũng được hưởng phúc phần của đại tướng quân Bùi gia…

Ads
';
Advertisement