Không, vượt qua nàng, ánh mắt họ nhìn thẳng về phía thao trường nơi Bùi Quyết đang luyện binh.
Sẽ xảy ra chuyện xấu! Phùng Vận trong lòng chấn động.
Quả nhiên, nàng thấy người đó bất giác khựng lại, dường như cảm nhận được điều gì, bất ngờ quay đầu nhìn về phía này...
Những giọt mồ hôi lăn dài theo chân mày hắn.
Đôi mắt đen sâu thẳm, vừa hung dữ vừa hoang dại, lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả.
Phùng Vận thầm cảm thấy may mắn, nơi nàng đứng không có ánh sáng.
Nàng có thể nhìn rõ Bùi Quyết.
Nhưng Bùi Quyết không thể nhìn thấy các nàng.
Sau một lát dừng chân, lửa từ đuốc bên thao trường dường như có chút di chuyển, chắc là Phù Dương Cửu đã tới. Bùi Quyết cắm cây trường thương lên giá binh khí, khoác áo ngoài, trở về trại, để lại một bóng lưng lạnh lùng nghiêm nghị...
Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Đại Mãn và Tiểu Mãn, sau đó ôm lấy ngực, đợi hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, rồi quay về tiếp tục chìm trong giấc mộng.
---
Trong đại trướng trung quân, Phù Dương Cửu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ rực dưới ánh đèn của Bùi Quyết, suýt chút nữa hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
"Vọng Chi, ngươi vừa ăn t.hịt người à?"
Bùi Quyết nghiêng người tựa vào chiếc bàn gỗ cứng, một chân duỗi thẳng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống từ cằm kiên nghị, hơi thở vẫn chưa thể ổn định...
Hắn thở dốc, trầm khàn.
Ánh mắt đầy sát ý lạnh người.
Phù Dương Cửu cúi xuống bắt mạch cho hắn.
"Âm dương mất cân đối, hỏa thịnh đến cực điểm. Chắc là ngươi đã dùng thuốc bổ ấm nóng! Đây là chuyện gì? Không phải ta đã căn dặn kỹ càng, tuyệt đối không được uống thuốc bổ sao? Ngươi đã dư thừa đến mức không chứa nổi nữa rồi, bổ sung thêm để làm gì?"
Bùi Quyết trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, đáp ngắn gọn: "Không cẩn thận bị kẻ tiểu nhân giở trò."
"Thật có chuyện này?" Phù Dương Cửu ngạc nhiên, "Ai to gan dám giỡn mặt trên đầu thái tuế? Nói tên hắn ra, ta sẽ dâng ba nén hương mà bái làm sư phụ!"
Khuôn mặt Bùi Quyết tối sầm lại, sự phiền muộn trong mắt gần như không thể kìm chế.
Thấy vậy, Phù Dương Cửu như hiểu ra điều gì, trong mắt ánh lên ý cười.
"Là Phùng cô nương? Chả trách..."
Ở Trung Kinh, hắn vốn là một y quan phong lưu, quen thuộc mười dặm hoa cỏ, thậm chí còn muốn tận tay chỉ dạy người khác.
"Được hưởng phúc mà không biết hưởng, trời sẽ giáng họa cho ngươi đó. Ngươi đẹp trai như vậy, đâu kém cạnh gì những kẻ bôi son trát phấn..."
"Phù Dương Cửu!"
"Đắc tội, đắc tội." Phù Dương Cửu lắc đầu cười nhạt, "Đêm trăng đẹp thế này, vốn dĩ nên hưởng một chút điều tốt đẹp, lại đi uống thuốc... Thôi đi, thôi đi, trước hết ngâm mình trong nước, sau đó châm cứu một hồi, giải quyết xong ngươi cũng có thể thoải mái ngủ một giấc."
Nghe hắn lải nhải, Bùi Quyết nhíu mày đầy khó chịu.
"Cút nhanh đi!"
"Hử? Qua cầu rút ván à?" Phù Dương Cửu nhất thời không phản ứng kịp.
"Ngươi muốn ở lại ngâm mình chung?" Bùi Quyết hỏi lại.
"Không cần, không cần, ngươi cứ tự nhiên, tự nhiên."
Phù Dương Cửu biến sắc mặt như gặp quỷ.
Sau đó cúi người hành lễ một cách châm biếm, bước ra ngoài nhanh như gió.
Tắm rửa trong trại không đủ thoải mái, trước đây hắn từng to gan xuống sông tắm cùng Bùi Quyết... Lần duy nhất đó để lại trong hắn một cú sốc và tổn thương lớn. Y quan Phù Dương Cửu từ đó không bao giờ dám cởi đồ trước mặt đại tướng quân Bùi Quyết nữa.
---
Sáng sớm, Ngao Thất đã đứng đợi bên ngoài trướng.
Không xa đó, mười sáu vị cơ thiếp khóc lóc sụt sùi, lần lượt bước lên xe kéo, không rõ sẽ bị đưa đi đâu.
Ngao Thất thấy nàng khí sắc không tệ, tiến lên chắp tay, “Chúc mừng nữ lang.”
Phùng Vận khẽ nhún người đáp lễ, “Là tướng quân đồng ý để ta làm mưu sĩ rồi chăng?”
Ngao Thất không ngờ nàng vẫn còn để tâm chuyện này, chán chường ôm lấy đao bên hông, thần sắc không mấy vui vẻ, giọng điệu cũng lười biếng, như chưa tỉnh ngủ.
“Trong đại doanh Bắc Ung không giữ nữ tử. Để tránh làm d.a.o động lòng quân, đại tướng quân đã hạ lệnh, đưa nữ lang đến quận phủ An Độ, còn về các nàng ấy…”
Nói xong, hắn hừ nhẹ, lắc đầu, “Tự cầu phúc đi.”
Phùng Vận không ngạc nhiên.
Bùi Quyết quản quân rất nghiêm ngặt, nhưng vội vàng đuổi các nàng đi, ngoài lý do này, còn bởi hắn sắp sửa chuẩn bị cho trận chiến ở Tín Châu…
Giữa Bùi Quyết và Tiêu Trình, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận ác chiến.
Trên đường ra khỏi doanh trại, Phùng Vận lại một lần nữa nhận được ánh mắt chú ý của các binh sĩ.
Dù nàng và Bùi Quyết nghĩ sao, trong mắt các binh sĩ Bắc Ung, hẳn đã xác nhận nàng là thê thiếp của đại tướng quân.
---
Xe lừa dừng lại trước phủ Thái thú quận An Độ, Phùng Vận vén rèm, chưa kịp nhìn rõ cột cờ, đã thấy một lão bà tóc bạc lảo đảo chạy tới, ôm c.h.ặ.t lấy nàng khóc nức nở.
“Thập Nhị nương ơi, Thập Nhị nương của lão nô ơi…”
“Bà bà…” Phùng Vận nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giọng nói êm dịu, nhưng lòng nàng như sóng vỗ dồn dập.
Hàn bà bà là nhũ mẫu của mẫu thân Phùng Vận, Lư Tam nương.
Bà nuôi lớn Lư Tam nương, lại chăm sóc Phùng Vận từ nhỏ, là người thân mà Phùng Vận luôn trân trọng.
Kiếp trước, Hàn bà bà c.h.ế.t trong ngục lớn thành An Độ. Dù Phùng Vận đã từng khẩn cầu Bùi Quyết tha cho bà một con đường sống, nhưng Bùi Quyết nhẫn tâm, họ thậm chí không kịp gặp nhau lần cuối…
Nay bà bà lại sống sờ sờ trước mắt, làm sao nàng không thể xúc động?
“Đừng khóc, bà bà đừng khóc, ta không phải đã trở về rồi sao?”
Hàn bà bà cũng không ngờ có ngày còn sống mà gặp lại nữ lang nhà mình, từ trên xuống dưới ngắm nhìn Phùng Vận, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt.
“Trở về là tốt rồi, toàn vẹn mà trở về là tốt rồi. Phụ thân con không phải người, lại đẩy nữ nhi ruột mình vào hố lửa…”
Bà liếc nhìn Ngao Thất và vài tên thị vệ đang đứng cầm đao, giọng cũng hạ thấp xuống.
“Nữ lang ở bên kia… không chịu khổ chứ?”
Phùng Vận khẽ lắc đầu, “Bà bà, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Chủ tớ hai người nắm tay nhau vào phủ.
Phùng Vận phát hiện, trong phủ Thái thú, trừ kho tàng, thư phòng và đại sảnh nghị sự bị Phùng Kính Đình đốt cháy, những nơi khác vẫn giữ nguyên như cũ.
Đặc biệt là khuê phòng của nàng, không khác gì lúc nàng rời đi, y phục, vật dụng vẫn đặt ở chỗ cũ, mọi thứ như chưa từng có biến cố nào xảy ra, thời gian như dừng lại, an bình như chưa từng có địch quân vào thành.
“Là lính canh ngục đưa lão nô về, khi ấy lão nô đã đoán được…” Hàn bà bà nhìn chằm chằm nàng, nước mắt đột nhiên tuôn ra nhiều hơn, lấy khăn lau rồi lại lau, vẫn không ngừng được, khóc nấc lên nói: “Thập Nhị nương xinh đẹp như vậy, cứu được lão nô, chỉ e là, chỉ e đã rơi vào ma trảo của tên Diêm Vương đó rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất