Rất bất tiện!
Trong lòng Ngao Thất như có gì đó mắc nghẹn, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lời.
Thế nên biểu cảm của hắn rơi vào mắt Phùng Vận, trở thành dáng vẻ của một thiếu niên không mấy vui vẻ khi thấy nàng “quyến rũ” cữu cữu của mình.
“Yên tâm, ta chỉ bàn chính sự thôi.”
Đôi mắt của Ngao Thất thoáng sáng lên, biểu hiện dịu dàng hơn.
“Nữ lang cứ viết, ta đảm bảo chuyển tới nơi.”
Phùng Vận khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Ngao Thất nhìn nàng xắn tay áo viết chữ. Những trang giấy vàng bình thường qua tay nàng lại trở nên sống động. Từng chữ vuông vức như thể biết múa.
Nữ lang làm gì cũng đều đẹp.
Trên mặt Ngao Thất không lộ cảm xúc, nhưng giọng nói đầy nét ngây ngô của một thiếu niên.
“Nữ lang, chuyến này đi Tín Châu, ta sẽ không trở về nữa.”
Phùng Vận khựng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Ngao Thất đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của nàng, không khỏi bối rối.
“Nam nhi tốt nên lập công danh sự nghiệp, Tín Châu sắp có đại chiến, ta sao có thể co đầu rút cổ ở hậu phương? Lúc này cữu cữu đang cần người, ta phải ở bên cạnh ngài ấy.”
Ngao Thất nói ra những lời này, Phùng Vận cũng không bất ngờ.
Đây chính là Ngao Thất.
Là thiếu niên tướng quân đầy khí phách sau này.
“Nhưng, Ngao thị vệ có từng nghĩ, Đại tướng quân để ngươi ở lại điền trang là có dụng ý gì không?”
Ngao Thất đương nhiên hiểu rõ.
Bảo vệ nữ lang chỉ là một phần.
Dụng ý thực sự, chẳng qua là muốn tránh cho hắn phải xông pha trận mạc.
Đó là chút tư tâm của một người làm cữu cữu, cũng là phong cách hành sự của Bùi Quyết trong lòng Ngao Thất – bất kể lúc nào, bất kể chuyện gì, ngài đều tự mình gánh vác. Một người nam nhân đích thực.
Ngao Thất ngưỡng mộ Bùi Quyết như thần thánh…
Chỉ vì thích nữ lang nên mới có chút tư tâm nhỏ nhặt, không dám nhìn thẳng vào cữu cữu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là sự ngưỡng mộ này biến mất.
Cùng với sự bùng nổ của chiến sự, nó không những không giảm đi mà còn bùng cháy mãnh liệt hơn như ngọn lửa lớn.
“Ta nhất định phải đi.” Ngao Thất kiên quyết nhìn Phùng Vận.
Ánh mắt hắn mang theo chút chờ mong: “Nữ lang, nếu ta đi Tín Châu, rồi không trở về… nàng có đôi khi nhớ đến ta không?”
Phùng Vận ngỡ ngàng.
Cảm xúc nhiệt thành của thiếu niên hiện rõ trong ánh mắt.
“Tất nhiên.” Nàng đáp, ánh mắt dịu dàng như một trưởng bối: “Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản cũng không định ngăn cản. Nhưng chiến trường nguy hiểm, mọi thứ lấy an toàn làm đầu, hãy nghe lời cữu cữu ngươi, không được hành động lỗ mãng.”
“Ta biết rồi.”
Ngao Thất hít sâu một hơi.
Tiếng trống trận vang dội khơi dậy dòng m.á.u nóng trong người hắn.
Trước mắt là nữ lang, đôi môi đỏ như son tựa một loại linh hồn kêu gọi.
Một bên là chiến mã sắt thép, một bên là tình ý dịu dàng, hắn đột nhiên không hiểu được cữu cữu nữa. Sao ngài có thể dễ dàng rời bỏ nữ lang như vậy?
Có lẽ, đó mới là chí khí kiên cường của một nam tử hán chân chính.
Ngao Thất khẽ vuốt ve chuôi đao bên hông, ngập ngừng một lúc lâu.
"Vậy ta đi chuẩn bị trước. Nữ lang viết xong thư, ta sẽ quay lại lấy. Chỉ là A Tả và A Hữu..."
Hắn nhìn cặp đệ muội bướng bỉnh của mình, giọng nói đầy bất lực, như sợ quấy rầy Phùng Vận.
"Trước mắt chỉ có thể nhờ nữ lang chiếu cố. Ta đã gửi thư cho phụ thân, nhờ người phái người đến đón. Nếu nữ lang không quản được bọn chúng, có thể giao cho Bình Nguyên quận chúa cũng được."
"Đi đi." Phùng Vận nhìn Ngao Thất.
Thiếu niên trưởng thành với tốc độ đáng kinh ngạc. Những ngày qua, Ngao Thất dường như lại cao thêm, gương mặt gầy đi, đường nét cằm càng rõ ràng. Gương mặt dần mất đi nét trẻ con, khí chất càng thêm thanh thoát. Hắn đứng đó, tay đặt lên chuôi đao bên hông, cả người toát lên một vẻ đẹp làm người ta thoải mái khi nhìn vào.
Người xinh đẹp, lúc nào cũng dễ nhìn.
Nàng mỉm cười, dịu dàng nói: "Ở đây có ta, ngươi yên tâm."
Ánh mắt dịu dàng ấy khiến lòng Ngao Thất mềm nhũn.
Hiện giờ hắn như bị nhiệt huyết chiến tranh bao vây, trong đầu như có một đám tiểu nhân đang đánh nhau, không thể giữ được sự bình tĩnh như ngày thường. Hắn rất muốn làm gì đó để ghi nhớ khoảnh khắc này. Hắn sợ rằng sau khi đi Tín Châu, sẽ không còn cơ hội để bày tỏ...
Nhất định phải nói với Phùng Vận trước khi rời đi.
"Nữ lang."
Bỗng hắn bước lên hai bước, ngay trước mặt Tiểu Mãn, dang tay kéo Phùng Vận vào lòng, ôm c.h.ặ.t lấy nàng.
Hắn hít sâu, trong lồng n.g.ự.c tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt như có ngọn lửa đỏ rực, tim đập như sấm, cơ thể hơi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm một nữ lang.
Một nữ lang mềm mại đến vậy.
Hắn khao khát một ngày nào đó có thể lập công danh hiển hách, trở thành một người như cữu cữu, khao khát trở thành bức tường đồng vách sắt che gió chắn mưa cho nàng, khao khát có thể nói ra hết nỗi tương tư chất chứa bấy lâu nay.
Nhưng lời thốt ra lại chỉ có một câu:
"Chờ ta trở về! Chờ ta lập công nhận thưởng!"
Lập công nhận thưởng, rồi cầu hôn nàng.
Đó là lời mà Ngao Thất chưa kịp nói ra.
"Ta đi đây."
Thân thể đang siết c.h.ặ.t bỗng buông lỏng, tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Phùng Vận còn chưa kịp phản ứng.
Khi nàng hoàn hồn lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Ngao Thất lao ra khỏi Ngọc Đường Xuân.
Tiểu Mãn nhìn Ngao Thất, rồi lại nhìn Phùng Vận, ngạc nhiên đến mức không thể thốt thành lời.
"Nữ lang..." Nàng chỉ về phía Ngao Thất, cảm giác như mình vừa nhìn nhầm.
Ngao thị vệ vậy mà lại ôm nữ lang, còn ôm c.h.ặ.t đến vậy, cảm xúc mạnh mẽ đến vậy. Tiểu Mãn cảm thấy rất... kỳ lạ nhưng cũng rất dịu dàng.
"Không sao." Phùng Vận ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Đứa trẻ này còn quá trẻ, lên chiến trường có chút kích động."
Trong lòng nàng, Ngao Thất giống như một đệ đệ.
Nàng thậm chí còn thường so sánh hắn với Ngao Tử.
Chưa từng nghĩ rằng Ngao Thất sẽ có ý nghĩ gì khác với nàng...
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, nếu nói nàng hoàn toàn không cảm nhận được gì, thì đó là lời nói dối.
Cơ thể thiếu niên khi ôm lấy nàng, cứng ngắc và run rẩy không thể kiểm soát...
Nhưng, chuyện đó thì có sao đâu?
Ngao Thất còn trẻ như vậy, đợi đến khi hắn phát hiện ra nàng là một nữ nhân xấu xa thế nào, chút thích thú này cũng chẳng còn đáng nhắc đến nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất