91- Giang sơn mỹ nhân.
Tề quốc.
Tháng tám năm Kiến Hòa thứ năm, Tề đế Tiêu Duật ban chiếu nhường ngôi, tự xưng phế đế.
Kính Lăng vương Tiêu Trình lên ngôi, đổi niên hiệu thành Chính Sơ.
Trên dưới Tề quốc hân hoan chúc mừng tân đế đăng cơ.
Trong đại lao Đài Thành, ánh lửa bập bùng giữa những tiếng khóc ai oán.
Một triều thiên tử, một triều thần. Biết bao vương công, trọng thần trong phút chốc hóa thành tù nhân. Còn vị phế đế bị giam tại Trường Định cung kia, chẳng khác nào sống trong chiếc lồng son cao quý nhất.
Điện Sùng Minh, vết m.á.u nhuốm đỏ nền đá xanh đã được quét dọn sạch sẽ. Không khí phảng phất mùi hương nhàn nhạt, như thể cảnh tàn sát ngày hôm ấy chưa từng xảy ra.
Mùa thu đã đến. Đêm về, gió mạnh, thổi qua mái cung điện tạo thành từng đợt ai oán.
Bình An cẩn thận đóng c.h.ặ.t cửa sổ, rồi khoác lên vai tân đế một tấm áo choàng.
"Bệ hạ, đêm đã khuya rồi..."
Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng.
Dường như lại chẳng phải là một lời đáp.
Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trước án gỗ, thân vận thường phục, dáng người thẳng tắp, mặt mày tuấn tú. Nhưng Bình An có thể nhận ra, công tử đã gầy đi rất nhiều, đến đôi mắt cũng hõm sâu.
Đêm tân hôn, ngày đăng cơ, cả hai chuyện đều đủ để một nam nhân hãnh diện tràn trề.
Thế nhưng sau khi thành thân, Tiêu Trình lại càng trở nên trầm lặng, u ám hơn.
Rồi tin tức Tín Châu thất thủ truyền đến, tựa như một bạt tai giáng thẳng vào mặt tân đế.
Bình An đau lòng thay công tử.
Phụ mẫu mất sớm, hai huynh trưởng bất tài, dẫu chí khí ngút trời, tài danh khắp kinh thành, lại bị người đường huynh ngồi trên ngai vàng chèn ép, buộc phải đóng cửa giữ mình, lặng lẽ chờ thời...
Cuộc hôn nhân với Phùng gia vốn là một mối liên minh tốt đẹp. Đó là một danh môn vọng tộc.
Nhưng Phùng Thập Nhị nương lại không biết suy nghĩ, gây ra bao chuyện nực cười.
Bình An biết, công tử không hài lòng.
Nhưng chưa bao giờ phản đối hôn sự này.
Đã có mấy lần, Thập Nhị nương bị tỷ muội trong tộc chế nhạo, Bình An còn nhận lệnh công tử, lén lút cảnh cáo bọn họ...
Dẫu gì nàng cũng là thê tử chưa cưới của công tử, kẻ sỉ nhục nàng, chẳng khác nào sỉ nhục công tử. Vì thế, mỗi khi gặp chuyện như vậy, sắc mặt công tử lại khó coi vô cùng...
Bình An càng thêm căm giận Thập Nhị nương vì nàng không biết đấu tranh.
Giá như nàng có chút bản lĩnh, công tử cũng chẳng rơi vào cảnh khó xử thế này.
Bình An từng ác ý nghĩ rằng, nếu Thập Nhị nương thực sự bị người ta hãm hại mà c.h.ế.t đi thì tốt. Như vậy, công tử sẽ không phải bất đắc dĩ cưới một nữ lang chẳng giúp ích được gì cho mình nữa.
Nhưng mạng Thập Nhị nương thật lớn.
Thế nào nàng cũng không chết.
Chớp mắt, Phùng Thập Nhị nương đã đến tuổi cập kê.
Chuyện hôn sự không thể không được đưa ra bàn bạc. Sau lễ đính ước, định ngày cưới, liền phải chuẩn bị cho đại hôn. Những ngày ấy, Bình An rõ ràng nhận ra công tử bồn chồn không yên, đêm khuya vẫn còn đọc sách, viết chữ, hoặc đi đi lại lại trong phòng.
Khi đó, phế đế vô cùng e ngại việc công tử kết thông gia với Phùng gia.
Đúng lúc Bình An đang cảm thấy bất bình thay công tử, thì người đột nhiên tiến cung, tự xin làm người giữ lăng mộ tổ tiên.
Bình An cảm thấy công tử thật thông minh.
Có cái cớ này, công tử không cần phải cưới Thập Nhị nương, người khiến công tử mất mặt kia nữa.
Ai ngờ chiến tranh Tấn - Tề bùng nổ, khi quân Bắc Ung tấn công An Độ, Phùng Kính Đình lại đem Thập Nhị nương dâng cho tướng địch...
Thể diện của công tử để ở đâu đây?
Không ai muốn chịu đựng nỗi sỉ nhục như vậy. Bình An cảm nhận được trong lòng công tử như có một ngọn lửa uất hận, nhưng người không nói gì, chỉ bình tĩnh chấp nhận việc Phùng gả đích thứ nữ làm thê.
Lúc ấy, Bình An cũng thay công tử thở phào nhẹ nhõm.
Đích thứ nữ của Phùng gia là Phùng Doanh, từ lâu đã ngưỡng mộ công tử.
Nữ lang ấy thường xuyên đến phủ, lấy cớ tìm Hàn Chương quận chúa, thực chất là để được nhìn công tử nhiều hơn một chút. Mỗi lần gặp công tử, ánh mắt nàng ta đều tràn ngập sự yêu mến không thể che giấu, tính tình cũng dễ mến, ai nấy đều mong chờ chuyện này thành sự thật.
Chỉ cần không phải là Thập Nhị nương, người mang lại tai họa, họ đều mừng cho công tử.
Nhưng không ngờ, ngay cả chuyện hôn sự đã định, công tử cũng đột ngột đổi ý.
Hôm đó, khi tỉnh dậy, công tử kích động viết thư báo với Thượng thư lệnh, nói rằng người thê tử đích danh mà sinh mẫu đã chỉ định từ trước, không thể bội ước mà lấy nữ nhân khác.
Phùng gia đã chuẩn bị sính lễ đầy đủ, thiếp mời cũng được gửi đi khắp nơi. Nhận được thư, Thượng thư lệnh nổi giận đùng đùng, xông thẳng vào phủ Kính Lăng vương, đôi bên tranh cãi kịch liệt.
Việc trọng đại như vậy, nếu công tử phá bỏ cam kết, những nỗ lực vất vả nhiều năm qua có thể tan thành mây khói. Phùng Kính Diêu – gia chủ Phùng gia, vốn là người đầy toan tính trên triều đình, không dễ đối phó.
Thật ra, cả hai đều là nữ nhi của Phùng gia, Bình An không hiểu vì sao Thượng thư lệnh lại tức giận đến vậy.
Chỉ có thể trách Thập Nhị nương không được lòng người.
Nếu không, đại bá của nàng ta, cớ gì lại khinh ghét nàng đến thế?
Về sau, hai bên nhượng bộ, nghĩ ra một cách dung hòa, công tử cưới Phùng Doanh làm bình thê.
Ai cũng nghĩ Thập Nhị nương không thể quay về nữa.
Một nữ tử từng hầu hạ tướng địch, sao có thể làm thê tử của công tử?
Mọi người đều cho rằng công tử chỉ làm vậy để giữ thể diện, thuận theo ý cha mẹ.
Nhưng sau đó, Bình An kinh ngạc phát hiện, công tử chưa từng từ bỏ.
Người phái binh mã tiến đến An Độ.
Lấy lý do hai nước giao chiến, hôn lễ không cần tổ chức long trọng, công tử vội vã đưa Phùng Doanh về phủ Kính Lăng vương, cho nàng danh phận.
Toàn bộ quá trình vừa hiểm nguy, vừa khí phách. Bình An đi theo công tử suốt hành trình, cho đến khi nhìn thấy công tử mặc chiến giáp bước vào điện Sùng Minh, thấy phế đế run rẩy chỉ tay vào công tử, lớn tiếng mắng chửi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất