Bùi Quyết im lặng một lúc rồi nói:
“Chưa từng.”
Ôn Hành Tố trên mặt thoáng qua một nụ cười mỏng.
“Vậy theo ý ta, Đại tướng quân e rằng đã xem thường đối thủ rồi.”
“Ồ?” Bùi Quyết không để lộ chút cảm xúc nào.
Ôn Hành Tố nói:
“Tướng quân muốn giữ lại đủ binh lực để phòng thủ Tín Châu, lại vừa muốn kỳ binh đánh úp Bình Châu. Thứ lỗi cho Ôn mỗ nói thẳng, đây chẳng phải quá viển vông sao? Đừng nói Chính Sơ Đế sẽ không cho ngươi cơ hội đó, dù có cho đi nữa, tướng quân cũng khó mà thành công. Bình Châu đường thủy dày đặc, phòng thủ kiên cố, điểm nào quân Bắc Ung cũng đều yếu thế.”
Bùi Quyết gật đầu, chỉ đáp ngắn gọn:
“Chờ xem.”
Nói rồi hắn đứng dậy, chỉ vào thuốc đặt trên bàn.
“Nhớ dùng, đó là tâm ý của Yêu Yêu.”
Ôn Hành Tố lại nghe từ miệng hắn gọi hai chữ “Yêu Yêu”, trong lòng không vui chút nào, giống như vật vốn thuộc về mình đã bị người khác đoạt mất. Hắn cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Yêu Yêu là nhũ danh của A Vận, nàng không thích người khác gọi như vậy.”
Bùi Quyết vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên liếc hắn một cái.
“Ta không phải người ngoài. Ta là phu quân của Yêu Yêu.”
Ôn Hành Tố trầm ngâm một lát rồi nói:
“Đó là ép buộc.”
Bùi Quyết dừng bước, từ trong n.g.ự.c lấy ra bức thư của Phùng Vận, thong thả mở ra trước mặt Ôn Hành Tố.
Hắn không né tránh những kế sách Phùng Vận dâng lên cho mình, càng không ngại để Ôn Hành Tố nhìn thấy nét “dịu dàng nhỏ bé” đầy tình ý của nàng.
“Đợi ngài khải hoàn, cùng ngài vui trọn.”
Nét chữ mềm mại của Phùng Vận chẳng hề toát ra chút không cam tâm nào.
Bùi Quyết hỏi:
“Ôn tướng quân nghĩ ta vì sao lại đối đãi ngươi tử tế đến vậy?”
Là vì Yêu Yêu…
Sắc mặt Ôn Hành Tố vốn đã mang bệnh, giờ lại càng nhợt nhạt hơn.
Hắn biết rõ Phùng Vận khó lòng tha thứ những gì Phùng Kính Đình đã làm, nàng cũng từng đích thân nói với hắn rằng sẽ không quay về nước Tề, dường như đã quyết tâm ở lại bên Bùi Quyết.
Nhưng hắn không ngờ, lòng căm hận của nàng lại sâu đến thế…
Lại càng không ngờ, nàng ở bên Bùi Quyết không phải vì miễn cưỡng, mà là cam tâm tình nguyện.
Bùi Quyết chắp tay với Ôn Hành Tố, nói:
“Bùi mỗ làm việc, chưa từng cưỡng ép ai. Ta coi trọng tài năng của Ôn tướng quân, nguyện kết giao. Nhưng nếu Ôn tướng quân muốn rời đi, Bùi mỗ cũng có thể mở rộng cửa, để ngươi tự quyết định.”
Ánh mắt Ôn Hành Tố thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Đại tướng quân thật sự cho ta đi?”
Bùi Quyết đáp:
“Đúng vậy.”
Ôn Hành Tố không tin nổi nhìn hắn.
“Đại tướng quân quả thực?”
“Chưa từng nói dối.” Bùi Quyết nói:
“Ôn tướng quân cũng có thể quay lại khoác giáp chiến đấu cho quân Tề, tất cả tùy ý ngươi.”
Nói ra chiến lược của mình, lại mở cửa cho đối phương rời đi.
Dù là khí độ hay phong thái làm người, Bùi Quyết đều độc nhất vô nhị.
“Nhưng…” Bùi Quyết nhìn thẳng vào mặt Ôn Hành Tố.
“Hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. Trên chiến trường gặp lại, ta sẽ không nhận ngươi là đại huynh của Yêu Yêu. Sống hay chết, tùy vào bản lĩnh mỗi người.”
Lời này không nhẹ không nặng, càng không phải uy hiếp, nhưng Ôn Hành Tố hiểu.
Chỉ cần hắn rời Tín Châu, bước qua cánh cửa Bùi Quyết mở ra, từ đó không chỉ là kẻ địch của Bùi Quyết, mà còn là kẻ địch của Yêu Yêu.
Người nữ tử đã dốc lòng vì Bùi Quyết, giờ đây đã xem nước Tề là địch quốc…
Ôn Hành Tố thở dài một tiếng.
“Ta không thể quay về được nữa.”
Đến giờ hắn chưa từng phản bội nước Tề, nhưng trong mắt người Tề, hắn đã là kẻ phản nghịch.
Trách nhiệm để mất Tín Châu là của hắn phải gánh.
Bùi Quyết không nói thêm, chỉ chào rồi rời đi.
---
Thôn Hoa Khê.
Mặt trời ngả về tây, những luống rau trong sân lớn nhanh trông thấy, gần như mỗi ngày một khác.
Phùng Vận nhìn hai tiểu tử đang nô đùa trên bờ ruộng, chỉ cảm thấy đau đầu.
Sao lại có đứa trẻ nào nghịch ngợm đến vậy chứ?
Năm xưa, khi còn nhỏ, Quân nhi chưa bao giờ như thế. Hắn rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, cũng rất hiểu chuyện.
Hắn luôn sợ rằng nếu mình làm chưa đủ tốt, sẽ khiến người khác không vui, sẽ bị phụ thân trách phạt. Trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy ấy, dù thân phận cao quý là Đại hoàng tử, nhưng mỗi ngày Quân nhi đều sống cẩn thận dè dặt…
Thực ra, nàng đã từng nghĩ, nếu Quân nhi được sinh ra ở nước Tấn, được ở bên cạnh Bùi Quyết, thì liệu có gì khác biệt hay không…
Bùi Quyết chưa từng tỏ ra thích trẻ con. Nếu hắn biết mình từng có một đứa con, không biết sẽ vui mừng hay tức giận?
“Nữ lang…”
A Tả và A Hữu cuối cùng cũng học theo mọi người, gọi nàng là “nữ lang.”
Nhưng giọng điệu còn non nớt, nghe thế nào cũng thấy buồn cười.
“Cái này là rau gì vậy? Có ăn được không? Tối nay ta muốn ăn cái này…”
Phùng Vận lười biếng không muốn động đậy, chỉ tay ra hiệu cho Tiểu Mãn đi xem.
Rất nhanh sau đó, một tràng cười vang lên.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, đây là ngưu nhĩ đại hoàng, vừa đắng vừa chát, ăn vào đau bụng đó.”
“Vậy cái gì ăn được? Chúng ta muốn đi đào rau dại…”
Bọn trẻ ríu rít không ngừng, vô cùng ầm ĩ.
Phùng Vận lắc đầu, gọi hai đứa nhỏ lại.
“Ta đi xem nông cụ phường trong thôn, các ngươi có muốn đi không?”
A Tả và A Hữu lập tức hào hứng reo lên: “Đi ạ!”
Nông cụ phường vẫn đang xây dựng, vật liệu chủ yếu là gỗ, đá và đất nện.
Một nhóm thợ đang hăng say làm việc, một số người trong thôn có nhà cửa chật hẹp cũng kéo tới hỏi thăm, muốn mượn khuôn đúc đất để sửa sang lại nhà mình.
Phùng Vận vừa bước tới, liền có người niềm nở chào hỏi.
“Nữ lang!”
“Lý chính nương tử!”
Nàng không đến tay không.
Hai bộ khúc khiêng theo một thùng gỗ, bên trong là trà lạnh, thứ mà lần trước nàng từng mang mời dân làng. Nước trà ngọt mát, không chỉ có đường quý mà còn thoang thoảng hương sen. Những thợ thủ công đang mệt lả, uống một ngụm liền cảm thấy hương vị vấn vương nơi đầu lưỡi.
Không còn khát nữa, nhưng lại thấy đói bụng.
Rất nhiều người nhìn vị nữ lang trước mắt, thậm chí còn cảm thấy những ai được vào nhà nàng làm gia nhân cũng may mắn hơn người thường rất nhiều.
Thế nên, có người đùa vui nói:
Lại có người nói: “Ta làm việc rất siêng năng, ngài xem có cần ta không? Mỗi ngày chỉ cần lo hai bữa cơm là được rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất