Trường Môn Hảo Tế Yêu

Nàng khựng lại một chút, rồi tựa đầu vào vai hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, giọng điệu như thể chuyện trò bình thường:

“Bao giờ tướng quân khởi hành?”

Bùi Quyết hơi cau mày, sâu trong đáy mắt cuộn lên những cảm xúc nàng không thể đọc hiểu.

“Giờ Sửu.”

“Vậy còn một canh giờ nữa?” Phùng Vận ngạc nhiên.

Không đợi Bùi Quyết lên tiếng, nàng lại làm ra vẻ sửng sốt:

“Nói vậy, tướng quân trở về gặp ta trước khi xuất binh đến Tịnh Châu ư?”

Bùi Quyết im lặng.

Hồi lâu sau, hắn nhàn nhạt đáp:

“Có quân vụ.”

Phùng Vận cũng chẳng để tâm.

Ngược lại, nàng còn thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt. Ta còn đang nghĩ nên báo đáp tấm chân tình này của tướng quân thế nào đây, nhưng nếu là quân vụ… thì miễn đi vậy.”

Bùi Quyết liếc mắt nhìn nàng.

Trên gương mặt hắn phủ kín một tầng hàn ý, như thể viết rõ bốn chữ “ta tin lời nàng mới lạ”.

Phùng Vận bật cười khẽ, lại lần nữa đánh trống lảng.

“Trận chiến ở Tịnh Châu không hề đơn giản, tướng quân định đối phó thế nào với năm mươi vạn đại quân của Tiêu Trình?”

“Ít hỏi thôi.” Bùi Quyết lạnh lùng đáp, thấy nàng có vẻ không vui, hắn lại nhấn mạnh thêm một lần:

“Ta còn một canh giờ.”

Phùng Vận bị ánh mắt nóng rực của hắn ép đến không thể động đậy, đưa ngón tay chạm vào yết hầu hắn, khóe môi cong lên như cười như không:

“Vậy tướng quân định dùng canh giờ này để làm gì đây?”

“Nàng nói xem?”

Chưa dứt lời, bàn tay đặt trên eo nàng đã siết lại, mang theo một thứ cảm xúc nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn bóp nát nàng trong lòng bàn tay.

“Nếu có thể, ta thật sự muốn g.i.ế.t nàng.”

Dục vọng điên cuồng hòa với đôi mắt lạnh lẽo như hồ sâu, tựa như đánh thức một cảm xúc nào đó đang ngủ yên.

Phùng Vận cảm thấy lồng n.g.ự.c thắt lại, trái tim như bị ai đó khẽ chạm vào.

Nàng nhỏ giọng:

“Vậy… ta giúp tướng quân nhé?”

“Giúp thế nào?” Giọng Bùi Quyết khàn đặc.

Phùng Vận mỉm cười, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, ghé tới hôn lên yết hầu rắn rỏi của hắn…

Một tiếng cựa quậy khe khẽ lọt vào tai.

Lại từ dưới giường truyền đến.

“Ngao Tử?”

“Ngao Tử, mau ra đây.” Phùng Vận vỗ nhẹ lên ván giường, không thấy bóng dáng Ngao Tử đâu, trong lòng dấy lên chút bất an. Nàng vừa định ngồi dậy nhìn xuống kiểm tra thì đã bị Bùi Quyết kéo trở lại.

“Không phải muốn giúp ta sao?”

Thân thể nàng nặng nề ngã xuống giường.

Phùng Vận không đau, nhưng tấm giường lại vang lên một tiếng kẽo kẹt kỳ quái.

Theo nhịp chuyển động của thân hình cường tráng đang đè xuống, giường cũng rung lên theo tiết tấu…

Dưới gầm giường lại phát ra tiếng động.

Lần này, còn lớn hơn trước…

Phùng Vận không nhịn được nữa:

“Bình thường Ngao Tử không quậy như vậy, chẳng lẽ bên dưới có người?”

Bùi Quyết:

“Nếu kéo dài thêm, chỉ còn lại nửa canh giờ thôi.”

Phùng Vận cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nói rõ là gì.

Bùi Quyết siết nhẹ các ngón tay, kéo nàng vào lòng.

Bàn tay hắn lặng lẽ đặt lên bụng nàng.

“Đau không?”

Phùng Vận sững sờ.

Bàn tay ấm áp ấy khiến nàng run rẩy, gợi lên một ký ức xa xôi…

Không liên quan đến dục vọng, mà là sự ấm áp.

Hắn đang giúp nàng sưởi ấm bụng.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, nàng bỗng cảm thấy như đó là chuyện của kiếp trước.

Bùi đại tướng quân thực ra từng yêu thương nàng. Ba năm qua đi, rất nhiều chi tiết đã bị nàng lãng quên, nay lại bất chợt ùa về…

“Đa tạ ý tốt của tướng quân, ta không đau.” Phùng Vận chậm rãi đẩy tay Bùi Quyết ra.

Chìm đắm vào xác t.hịt và rung động trong lòng là hai chuyện khác nhau.

Đôi khi lún sâu một chút chỉ là để thả lỏng.

Nhưng động lòng lại là lời nguyền thúc giục cái c.h.ế.t thê thảm.

Nàng kiên định từ chối thiện ý của Bùi Quyết, nhưng trên mặt không lộ ra nửa điểm, chỉ có sự ôn nhu cố tình bày ra bị hàn ý trong mắt phản bội…

“Thời gian cũng không còn sớm, dù sao cũng chẳng làm được gì nữa. Tướng quân chi bằng khởi hành sớm, trên đường cũng không cần gấp gáp…”

Bùi Quyết nhàn nhạt nhìn vào mắt nàng, sắc mặt dần trầm xuống, một lúc sau, hắn từng chút một buông lỏng cánh tay đang ôm Phùng Vận, ngồi dậy khỏi giường.

“Được.”

Một tiếng đáp nhẹ.

Nhưng như mang theo cả ngàn cân băng sơn.

Phùng Vận nhìn hắn mặc y phục, rồi bước đến giúp đỡ.

Lần này là thật lòng, dù sao thì áo giáp cũng rất nặng.

Nhưng Bùi Quyết chẳng cảm kích bao nhiêu, “Không cần, nàng cứ nằm xuống.”

Phùng Vận biết mình làm hắn mất hứng, cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi lại, mỉm cười mà quan sát.

Bùi Quyết chậm rãi mặc giáp xong, lại cầm lấy thanh Bích Ung treo trên tường, bước về phía giường, đứng nhìn nàng một lúc, bỗng cúi người xuống.

Bịch! Một tiếng vang lên, hắn kéo ra một người từ dưới gầm giường.

Phùng Vận giật mình kinh hãi, suýt nữa bị dọa c.h.ế.t khiếp.

Thuần Vu Diễm tóc tai bù xù, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, miệng bị nhét giẻ, tay chân trói c.h.ặ.t như một chiếc bánh chưng lớn, chỉ còn đôi mắt lộ rõ nỗi căm hận ngút trời cùng cơn giận dữ điên cuồng…

“Ưm… ưm ưm…”

Bánh chưng giãy giụa, muốn nói chuyện.

Phùng Vận thấy Bùi Quyết lạnh mặt không lên tiếng, bèn khẽ gọi:

“Tướng quân…”

Bùi Quyết rút miếng giẻ nhét trong miệng Thuần Vu Diễm ra, Bích Ung kiếm vô thanh vô tức đặt lên cổ y.

“Lần sau còn dám nữa, ta sẽ không nương tay!”

Cái này mà gọi là nương tay ư?

Thuần Vu Diễm sắp bị hắn làm cho tức chết.

Y giật mạnh mái tóc tán loạn của mình, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy căm hờn trừng thẳng vào Bùi Quyết.

“Có gan thì thả ta ra, chiếm tiện nghi của ta mà cũng coi là anh hùng hảo hán sao?”

Phùng Vận giật nhẹ mí mắt.

Nàng chỉ nghe thấy ba chữ ‘chiếm tiện nghi’.

Rất hiếu kỳ, Bùi Quyết đã chiếm tiện nghi của Thuần Vu Diễm thế nào…

“Bùi Vọng Chi, ngươi thắng không vẻ vang chút nào!”

“Câm miệng!” Người quát hắn, là Phùng Vận.

Nàng cúi đầu nhìn gương mặt méo mó đến mức gần như biến dạng vì phẫn nộ của tên ‘bánh chưng’ này.

eyJpdiI6ImdmS2UwK2VGWmlwMmIrR3ZPTVRwdWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1QzTlwvc09UWTJ1QVk2SENGSUN0RGlpTjdrOGRWN2lWbFpqTWYyWFF1Mno1THRLMTNLdThHb2dTZHdHTnJkeE9pV2pOSWlQblhRdVNqTE14NGpoa2RONXVkRlZ3Qk9yWTBROFVIV082d2w2ZjlvZDh6cjlFSjY1R1wvenhpWFcrV3pBK1NXOG41NWdnNFRJVE9BaG9FREM3bWpYNEFYUFpcL0VWZ3c2TXRCcTF0TFJ5Wk42YzJXYlNYZ0ZcL1FUQVdLTXZXdW1IaVNqa0J2d0thV250V21BQkNxMTZqa25JWU9BMDBNSGc4T2xtTVVOaXFqdzZFNENnd0ltV3FVWUhGYXhqKzdVTU9sVnVkRWkycmFMV0gyVHU0cW9BZFFxTjRcL0VEQXFMK3VCYldmNTZSekZsSVE4bnYyRTJ0bzhvbzRjNEZwYVExZWNOc2xINEZ0NFFFZ1ZURURVMllycTM5WWdBUjIrbVJ3YnBDd2RjejZObmJaVjZqbkIzQ0RMMEZZVkoiLCJtYWMiOiI0OGU1MjI2OWE5M2U0OGJhM2IzZWNkOWJmNGIwZjc4NmQ5OGY1ZDYwYjNkMWYzZGY2NGVmY2NiNWI5Y2MzODY1In0=
eyJpdiI6IitxMjI5TmlNR0hMSTFrOFNmTlpxcVE9PSIsInZhbHVlIjoibzRSTndLbVF6cFVqZXMyYU5UVGNPTU01U2ZpekpOeTJSalFIajNGK0pOK21CbHJrSEVkNGxSZ3JYRjZ2T01nb3BZcUNheThXeEVJOUR5MVYxVms2ZFwvbTBiNlZoclJYalMwMERhNjFMcHNIN21RV3Vtd3lPMDlVSGU5SUN4aFZ1MnhcL24zb3pFTUpNeHpwKzBxTU1hUGRvWngzNHo2TWJoa2VPWnF3c3JvQk5qRTNBYzh6RkFHOEx0VCtUSEhWbEJNM0pYT1NPXC9zaUpYS0gyQmNsOEhqYmk4RUduMTZHUTJZdWQ4SVAzNHpBbEduWE5XVFNhXC9CTURHeEN6UXFMQWdhRjNJRVY1K3NjNUZNSWZnYTVTVnpwTkhJQUtIM011U0cxcG0zVGRmYVwvaz0iLCJtYWMiOiI3YzAwMjkwMjUwN2I1MTM0M2NkODQ0ZGY0M2Y2NGI2YzYxOWMzMTNkYTgzNGJkNmRmNmY3NGJkNDQ1ZThjNDQ3In0=

“Ta đang nói chuyện với hắn, ngươi chen vào làm gì?”

Ads
';
Advertisement