Người mới đến lặng lẽ nhìn nàng.
“Vậy ngươi gọi ta tới, là vì chuyện gì…”
Khổng Vân Nga sắc mặt hơi đổi, “Ta không có gọi ngươi đến.”
Tựa như chợt nhận ra điều gì, mắt nàng ta đỏ hoe, đưa tay chống lên khung cửa sổ đang mở một nửa.
“Ngươi mau đi, đi ngay đi…”
Người kia đưa cánh tay chặn cửa sổ, mạnh mẽ kéo nó ra, rồi từ bên ngoài nhảy vào trong. Hắn siết c.h.ặ.t lấy cánh tay Khổng Vân Nga, ôm nàng vào lòng, vòng tay siết c.h.ặ.t đến mức hơi thở cũng trở nên gấp gáp vì nỗi nhớ nhung không thể kiềm chế.
“Vân nương, ta chưa từng có một ngày nào quên nàng. Còn nàng thì sao? Những năm qua, nàng sống có tốt không…”
Khổng Vân Nga tức giận cắn hắn một cái, trong lòng hắn vùng vẫy đến mức thở hổn hển.
“Không quên thì sao? Kim Qua, ngươi đừng si mê nữa, nếu ngươi không thể làm gì cho ta, thì đừng đến quấy rầy ta nữa.”
Kim Qua nói: “Ta có thể, ta có thể làm bất cứ điều gì vì nàng.”
Khổng Vân Nga nghẹn giọng: “Ngươi có thể làm gì? Cưới ta? Hay đưa ta đi thật xa…”
Kim Qua thoáng sững sờ, cúi đầu nhìn nàng.
“Nàng thực sự nguyện ý đi cùng ta sao?”
Khổng Vân Nga không đáp, nhưng nước mắt lại lăn dài.
“Năm đó, khi ta bảo ngươi đưa ta đi, ngươi không chịu. Về sau… ta đã trở thành như thế này rồi, còn có thể đi cùng ngươi thế nào đây?”
Kim Qua nhìn dòng lệ rơi tựa chuỗi ngọc lấp lánh, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
Lặng nhìn nhau một lúc lâu, hắn đột nhiên nghiến răng nói:
“Năm đó, kẻ đã làm ô uế danh tiết của nàng, hủy hoại nàng trước bao ánh mắt thiên hạ, ta nhất định sẽ tìm ra hắn, g.i.ế.t c.h.ế.t hắn, báo thù cho nàng…”
Khổng Vân Nga cười khổ: “Ngươi không báo thù được đâu.”
Kim Qua: “Ta có thể.”
Nước mắt Khổng Vân Nga đã thấm ướt khuôn mặt. Nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.
Ngày ấy, trong ánh mắt của bao người, nàng bị xé toạc y phục, bị lột trần ngay trước chính điện Phật đường, mặc cho vô số ánh mắt nhìn thấy nàng thân thể không mảnh vải, chịu đựng sự nhục nhã khôn cùng…
Đó là một cơn ác mộng khắc vào tận xương tủy.
Dù là đối diện với người nàng từng yêu, nàng vẫn cảm thấy bản thân như không một tấm vải che thân, chỉ có thể xấu hổ đến cùng cực.
Nàng thậm chí còn nhớ rất rõ, hôm đó Kim Qua cũng đứng giữa đám đông, đứng cạnh Tiêu Tam công tử đầy phong nhã. Hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lùng tăm tối…
Đôi mắt ấy, nàng vĩnh viễn không quên được.
“Mau đi đi! Chúng ta không còn khả năng nào nữa. Hành Dương không phải con ngươi, mẹ con ta chẳng có chút quan hệ nào với ngươi cả. Ta đến An Độ là để sống cùng A Vận, sau này chỉ mong an ổn nửa đời còn lại. Ngươi đừng tìm ta nữa, bị người khác nhìn thấy lại sinh thêm phiền phức…”
“Đáng tiếc, ta đã thấy hết rồi.”
Một giọng nói không nặng không nhẹ từ ngoài cửa vang lên.
Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Phùng Vận lạnh lùng, kiên nghị.
Nàng cứ thế mà nhìn cảnh tượng trước mắt, không kinh ngạc, cũng chẳng khinh miệt.
Khổng Vân Nga khẽ gọi: “A Vận…”
Kim Qua kéo nàng ra phía sau, nhìn Phùng Vận, chất vấn: “Ngươi lén đưa Vân nương đến An Độ, rốt cuộc là có ý gì?”
Phùng Vận khẽ cười, “Tất nhiên là để giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện…”
Sắc mặt Kim Qua và Khổng Vân Nga đồng loạt biến đổi.
Lại nghe Phùng Vận chậm rãi nói tiếp:
“Không phải ngươi muốn báo thù cho Vân nương sao? Không phải ngươi muốn tìm ra kẻ đã làm nhục nàng trong chùa Vân Thủy năm đó, khiến nàng nhục nhã trước thiên hạ, từ đó rơi xuống vực sâu hay sao?”
Kim Qua nghiến răng ken két: “Đúng. Ta muốn biết là ai.”
Phùng Vận hỏi: “Nếu ngươi biết rồi, ngươi định làm gì?”
Kim Qua nghiến c.h.ặ.t hàm, gằn từng chữ: “Xé hắn ra thành tám mảnh, cũng khó mà nguôi cơn hận trong lòng ta.”
Phùng Vận mỉm cười: “Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết…”
“A Vận!”
Khổng Vân Nga thở dốc từng hơi lớn, cả người như sắp ngất đi. Nàng ta ôm lấy ngực, gần như nghẹt thở.
“Cầu xin ngươi.” Nàng ta lắc đầu, nước mắt như mưa, “Ta không muốn nghe nữa, cầu xin ngươi, A Vận, đừng nói nữa…”
Phùng Vận vẫn mỉm cười: “Vân nương, cớ gì phải dùng sai lầm của nam nhân để trừng phạt bản thân? Chuyện năm đó không phải lỗi của ngươi. Ngươi đã gánh chịu tiếng oan thay cho tội ác của hắn suốt bao nhiêu năm, kẻ hung thủ thì tiêu d.a.o ngoài vòng pháp luật, còn ngươi và tình lang của ngươi lại khổ sở dằn vặt đến c.h.ế.t đi sống lại. Như vậy… có đáng không?”
“A Vận…”
Khổng Vân Nga run rẩy, toàn thân như sàng gạo, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
“Đừng sợ, hôm nay ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Phùng Vận nhận lấy cây đuốc từ tay Khải Bính, sắc mặt lạnh lẽo tựa băng giá trong hầm băng, không hề mang chút cảm xúc.
“Ta đã đưa người đến rồi.”
Nàng không cần ra hiệu, hai bộ khúc đã áp giải một nam nhân cao lớn cường tráng, vóc dáng khá giống Kim Qua, đi đến trước mặt họ.
Miệng gã bị nhét giẻ, không thể nói chuyện, chỉ có thể trợn trừng đôi mắt đầy kinh hoàng và sợ hãi.
“Thiết Mã?”
Kim Qua kinh ngạc nhìn gã, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Ngươi bắt hắn làm gì?”
Hắn trừng mắt nhìn Phùng Vận, rồi lại quay sang Khổng Vân Nga.
Phùng Vận chỉ cười: “Đây chính là người mà ngươi đang tìm kiếm.”
Khổng Vân Nga đột nhiên bật khóc thê lương, tiếng khóc xé tim gan.
Kim Qua sững người.
Quá khứ bỗng như thủy triều cuộn trào trong đầu hắn. Một tia hiểu ra lướt qua, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, ánh mắt khi nhìn vào ánh đèn lập lòe chứa đầy băng giá lạnh lẽo.
“Là ngươi?”
111- Vui vẻ sa bẫy.
“Không sai.”
Phùng Vận nói: “Năm đó, tại Thủy Vân Tự, kẻ làm ô uế thân thể của Vân nương, sau đó lột sạch y phục của nàng, trói nàng lên cây bồ đề trước bao nhiêu người… chính là ruột t.hịt của ngươi, Thiết Mã.”
“Hu hu…”
Khổng Vân Nga khóc không thành tiếng.
Kim Qua không thể tin nổi nhìn nàng ta, rồi lại quay sang Thiết Mã.
Hắn chậm rãi bước tới, giật mạnh miếng giẻ nhét trong miệng Thiết Mã ra.
“Phùng Thập Nhị nương đang nói bậy, đúng không?”
Đôi mắt Kim Qua đỏ ngầu, sát khí bốc lên ngùn ngụt, như thể dòng nước đục ngầu sắp tràn ra ngoài.
Trong những năm tháng trưởng thành ấy, Kim Qua không chỉ làm huynh trưởng, mà còn gánh vác cả trách nhiệm của phụ mẫu. Có nguy hiểm, hắn luôn là người lao lên trước. Có công lao, hắn đều nhường lại cho Thiết Mã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất