Trường Môn Hảo Tế Yêu

Hai ngày nay, A Tả và A Hữu ngoan ngoãn lạ thường.

Dường như chúng đã nhận ra điều gì đó. Từ lúc Tào Khai mang thư rời đi, hai đứa bỗng nhiên trở nên trầm lặng, không quấn lấy Phùng Vận, cũng không nghịch ngợm trên chiếc ghế lắc lư dưới cửa sổ của nàng nữa. Huynh muội chúng ngoan đến mức khiến người ta thương xót.

Phùng Vận ngủ đến trưa mới dậy, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nàng vẫn làm việc như thường, tựa hồ không bị chiến sự ảnh hưởng.

Nông cụ do xưởng nông cụ Hoa Khê sản xuất rất được nông dân ưa chuộng, dân chúng ở mười dặm tám thôn quanh vùng đều kéo đến mua, cung không đủ cầu, khiến xưởng nông cụ lúc nào cũng bận rộn, mà một khi bận rộn, tâm tình cũng theo đó mà dịu đi.

Máy bơm nước “Mộc Ngưu” của Đồ gia ổ bảo, vì tất cả bánh răng đều bằng sắt nên mất không ít thời gian chế tác, nhưng may mắn là công đoạn quan trọng đã xong, cuối cùng cũng hoàn thành.

Phùng Vận từng hứa với Đồ bảo chủ rằng sẽ đích thân đến lắp đặt khi mọi thứ đã sẵn sàng.

Vì vậy, đến ngày linh kiện hoàn chỉnh, nàng liền bảo Khải Bính chuẩn bị xe, cùng vài thợ thủ công của Đồ gia ổ bảo xuất phát.

Linh kiện của Mộc Ngưu vô cùng cồng kềnh, Đồ gia ổ bảo phải điều ba xe bò đến hỗ trợ vận chuyển, còn Phùng Vận vẫn ngồi trên chiếc xe lừa nhỏ của mình, theo sau bọn họ.

Đi được nửa đường, cả đoàn dừng lại ăn chút lương khô, vừa định tiếp tục lên đường thì phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Âm thanh của móng ngựa và móng bò đạp xuống đất vốn khác nhau.

Phùng Vận vén rèm xe nhìn ra ngoài, liền thấy chiếc xe ngựa xa hoa phô trương của Thuần Vu Diễm đang chậm rãi tiến lại gần, phía sau còn có mười mấy tùy tùng cưỡi ngựa hộ tống, trông vô cùng phô trương.

Trong thời buổi loạn lạc này, dám diễu võ dương oai như thế mà không sợ thổ phỉ tấn công, e rằng chỉ có mỗi Thuần Vu thế tử thôi.

Phùng Vận buông rèm, lười chẳng buồn nhìn hắn thêm.

Không ngờ Thuần Vu Diễm lại nhoẻn miệng cười với nàng, biểu hiện đầy thiện ý này khiến Phùng Vận thoáng chốc hoài nghi liệu có phải mình đang gặp ác mộng hay không…

"Đến Đồ gia ổ bảo sao?" Thuần Vu Diễm hỏi.

Phùng Vận lạnh nhạt nhìn hắn: "Liên quan gì đến thế tử?"

"Trùng hợp đi cùng đường thôi."

Phùng Vận mím môi, rõ ràng là không kiên nhẫn.

Lần trước đêm khuya xông vào Trường Môn trang còn có thể nói là bị hãm hại, vậy lần này cố ý bám theo, chẳng lẽ lại có người mật báo cho hắn sao?

Tên Thuần Vu Diễm này rốt cuộc muốn làm gì?

"Thế tử tìm Liên Cơ, đáng lẽ nên đến điền trang mới đúng."

Thuần Vu Diễm tựa như không nghe ra ý chế nhạo trong lời nàng, chỉ mỉm cười nho nhã: "Không phải muốn bàn chuyện kinh doanh thạch mặc sao? Lên đây đi, nhân lúc thuận đường chúng ta có thể nói chuyện một chút."

Phùng Vận liếc mắt nhìn hắn, không nhúc nhích.

Thuần Vu Diễm vỗ vỗ thành xe: "Đường còn dài mấy chục dặm, ngồi xe của nàng chắc chắn không thoải mái bằng xe của ta đâu..."

"Không cần đâu." Giọng Phùng Vận ôn hòa nhưng cũng lạnh nhạt.

"Làm ăn là chuyện tự nguyện, thế tử muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn thì thôi. Còn về xe ngựa… dù là lầu son gác tía, cũng không bằng ổ c.h.ó của chính mình, ta ngồi ở đây thấy rất thoải mái."

Dứt lời, nàng không đợi hắn đáp lại mà thả rèm xuống.

Thuần Vu Diễm lập tức nhận ra hôm nay nàng có vẻ nóng nảy hơn bình thường.

Hắn như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười đầy thâm ý.

Sau đó, hắn cố tình vỗ vỗ cửa xe, tạo ra vài tiếng động để thu hút sự chú ý của nàng.

"Phùng Thập Nhị, tin tức về quân tình Tín Châu, có muốn nghe không?"

Lập tức, tai Phùng Vận khẽ động.

Không nghe thấy thêm câu nào nữa, nhưng nàng cũng chẳng vội hỏi.

"Ta nghe nói, lần này Bùi đại tướng quân mạo hiểm vì công danh, dẫn quân đánh thẳng vào Tịnh Châu, kết quả ăn một cú vả đau điếng?"

Giọng điệu chế nhạo của Thuần Vu Diễm khiến tâm trạng vốn đã không vui của Phùng Vận càng thêm khó chịu.

Nàng lạnh lùng bật cười, vén rèm xe lên nhìn hắn.

"Thuần Vu thế tử lại sắp phát tài nhờ chiến tranh nữa rồi nhỉ? Có phải vui đến mức cười không ngậm được miệng không?"

Vừa nói, nàng vừa lướt mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa dát đầy châu ngọc của hắn, ánh mắt lạnh như băng:

"Đáng thương thay, có người cả đời chỉ biết vùi mình trong danh lợi phù hoa, ngoài ra chẳng còn gì đáng giá cả."

Sắc mặt Thuần Vu Diễm tối sầm.

"Phùng Thập Nhị, nàng nói cái gì?"

Phùng Vận không đáp.

Quan đạo dẫn tới Đồ gia ổ bảo không rộng, xe bò, xe ngựa, xe lừa chen chúc, căn bản không tránh đường được, chỉ có thể cùng nhau tiến lên.

Nàng nghĩ Thuần Vu Diễm chỉ là đi cùng đường.

Nhưng không, đến tận núi Đồ Sơn, hắn vẫn chưa chịu rẽ lối.

Phùng Vận bắt đầu mất kiên nhẫn, vén rèm xe lên, hỏi thẳng:

"Thế tử rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đến Đồ gia ổ bảo."

Nàng bực bội:

"Thế tử quả thật rảnh rỗi. Thời buổi này, người ta hoặc đói c.h.ế.t, hoặc c.h.ế.t trên chiến trường, ta thấy lạ ghê, sao mấy chuyện xui xẻo đó lại chẳng bao giờ rơi trúng người như thế tử nhỉ?"

Thuần Vu Diễm: "???"

Nhìn gương mặt lạnh băng của nàng, hắn chắc chắn…

Phùng Vận bị kích thích rồi.

Mà còn bị kích thích không nhẹ.

Đúng lúc này, từ phía trước vang lên giọng cười sảng khoái.

"Khách quý của lão phu đều tới cả rồi!"

"Lý quân."

Đồ bảo chủ chắp tay chào Phùng Vận từ xa, sau đó quay sang Thuần Vu Diễm, cười lớn:

"Thuần Vu thế tử, lại gặp rồi!"

Câu mắng nghẹn trong cổ họng của Phùng Vận bị nàng nuốt ngược xuống.

Nàng liếc Thuần Vu Diễm một cái, bắt gặp ánh mắt hắn vừa khiêu khích vừa bất cần.

Khẽ cười nhạt, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi bước xuống xe lừa, hành lễ với Đồ Bá Thiện:

"Đồ bảo chủ, ngài vẫn khỏe chứ?."

Đồ Bá Thiện cười ha hả:

"Lão phu vẫn khỏe! Hôm nay chim khách kêu vui tai, khách quý tới cửa, thật là hỷ sự chồng hỷ sự! Thuần Vu thế tử, Lý quân, mời vào trong!"

Phùng Vận không rõ quan hệ giữa lão bảo chủ và Thuần Vu Diễm, bèn giữ vẻ mặt bình thản, theo đoàn người bước vào ổ bảo.

Sau khi an tọa trong đại sảnh, nàng mới biết, hóa ra than đá dùng để luyện sắt và sưởi ấm của Đồ gia ổ bảo đều nhập từ Vân Xuyên, mà Thuần Vu Diễm lại là đối tác làm ăn lâu năm của họ.

Nàng đã nghĩ quá đơn giản, tưởng hắn chỉ đến đây vì nàng.

eyJpdiI6Ik05c0psUDJpOUp4XC9aZU5QZnBUY01RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkswSDlzYm93all4R3NEcXhQVVhvMkVSajA0cmNhNEhscWxVODVMMEd4NG0waUNmNGdCS1NtUUVrN3ZWc2Nidnlaa08wRXJhYjVuaytjUVEwSjdmK3hZblJOZVBpRmtRaGlYTkUyT05GaDd4SzdvR0Q0bE5kb1luaG82a1hkM0FTUHlmV3E1Sk1mUUZXeUFKOWZ4dWxTZz09IiwibWFjIjoiYTUwYjgwMDhkNzE4NjJmMmM0NmYyNzMyY2VkY2JhN2JjZmZmMDkyNzFkZWFhN2EyZTkwZTU1NzQ0ZDI0MDViZSJ9
eyJpdiI6InQyYjBQSmdRaWtRdDZXK0Nidkoya0E9PSIsInZhbHVlIjoianZWcjNCd0hDZUtMRlwvQm9YNERqQjRSSWZiY1h0N3BUK3BXcTVqTnhnalFTK2oyQTQyVCtpWENDOHBTR21RM08wTVNnVXc1Nlc1UFlteEdKZ2lmbWQweGRHTlA1b3pFUyt1WTdmQ2hOOW1idXpXTXF2SmFNRGx1OFNMWTdMRytZdUsyRm1QTGM2anVqMHRVN2lQOHlndVdKNWlpOFRMZllwbFwvYTZiVFRqTWp5S3lRaWtzU2pFXC92eVlwOHZOOU5xIiwibWFjIjoiYmZhN2JmNDdlOTEzY2I2YjYzODcwYzJiMTRlNjdjZTE5MjM4ZWZkZjZmYzg1MDcxMzFjYWFhMzFiNGE1YzgxYSJ9

Ánh mắt giao nhau, cả hai đều tỏ vẻ không vui, cùng lúc dời đi chỗ khác.

Ads
';
Advertisement