“Chuyện này phải giữ kín như bưng.”
Sau khi căn dặn xong, Phùng Vận chỉ vào chiếc đồng hồ nước trong phòng.
“Nửa canh giờ sau, để Ngao thị vệ biết hành tung của ta.”
Thường Đại Tài tuy mơ hồ không hiểu hết nhưng vẫn cúi đầu đáp:
“Rõ.”
14- Thế tử Vân Xuyên.
Muốn lặng lẽ rời phủ mà qua mặt Ngao Thất là điều không dễ dàng.
Nhưng thật may mắn, tối nay Ngao Thất cùng Diệp Sấm đã đi uống rượu, chỉ còn lại hai thị vệ khác thấy Phùng Vận đóng cửa nghỉ ngơi thì tự giác lui ra đứng gác bên ngoài Trường Môn viện.
Nhờ vậy, Phùng Vận dễ dàng rời đi qua cổng hậu phía góc.
Hoa Nguyệt Giản đã đóng cửa từ khi quân Bắc Ung tiến vào thành, cả con phố lặng ngắt không một bóng người. Đi thẳng qua cửa chính quá dễ bị chú ý, Phùng Vận dẫn Đại Mãn và Tiểu Mãn vòng ra cửa sau ven sông để vào.
Cửa khép hờ, chỉ cần gõ nhẹ đã mở.
Đi vào là một tiểu viện yên tĩnh, có hồ sen, có trúc xanh, đượm nét thanh nhã.
Đây là nơi lớn nhất của thú vui phong nguyệt trong quận An Độ, nhưng ai là chủ nhân đứng sau thì người thường không ai biết được…
Phùng Vận chỉ biết đến bí mật này trong kiếp trước, khi Tiêu Trình lên ngôi hoàng đế nước Tề, dẫn binh bắc tiến giao chiến ba tháng với quân Bắc Ung, cuối cùng đàm phán hòa hoãn. Người đã thúc đẩy sự thành công của cuộc hòa đàm chính là thế tử của nước trung lập Vân Xuyên – Thuần Vu Diễm.
Và Thuần Vu Diễm khi đó lại ở ngay tại Hoa Nguyệt Giản.
Nước Vân Xuyên tiếp giáp ba nước Tấn, Tề, Tây Hạ, duy trì mối quan hệ phụ thuộc hòa thuận với cả Tấn và Tề, chỉ xưng vương chứ không xưng đế.
Thuần Vu Diễm, trưởng tử của Vân Xuyên vương, từ lâu đã đi lại giữa các quốc gia lớn nhỏ như Đại Tấn, Đại Tề, Tây Hạ, thậm chí cả Mân Việt, giao hảo với các bên, được lợi vô cùng.
Một tỳ nữ đưa Phùng Vận lên nhã xá trên tầng hai, cúi mình thi lễ.
“Thế tử, nữ lang họ Phùng đã tới.”
“Cho nàng vào một mình.”
Giọng nói vừa vang lên mang theo chút lười biếng của kẻ vừa tỉnh giấc, trong trẻo như suối nhưng không che giấu vẻ thờ ơ.
Nghe thật dễ chịu, nhưng lại lạnh nhạt vô tình.
“Mời nữ lang.”
Tỳ nữ vén rèm, một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, lập tức khiến hơi thở của Phùng Vận như bị níu lại.
Bên trong, khói xanh lượn lờ, hương trầm tỏa ra từ màn lụa Ngỗ Lê vô cùng nồng đậm.
Thuần Vu Diễm nằm nghiêng trên một chiếc trường kỷ mềm mại. Qua lớp màn sa rủ thấp, Phùng Vận chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ bên trong: áo rộng tay dài, eo thắt lỏng lẻo, không nhìn rõ được diện mạo…
Vẫn là Thuần Vu Diễm của trước kia, chưa bao giờ chịu lộ chân diện mục (bộ mặt thật).
Phùng Vận hơi cúi người hành lễ:
“Phùng gia nữ bái kiến Thuần Vu thế tử.”
Từ sau màn sa vọng ra một tiếng cười nhạt.
“Phùng thị A Vận, không hổ danh đệ nhất mỹ nhân tám quận Hứa Châu.”
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng khi lọt vào tai lại như kim thép, từng chữ đều khiến người ta khó chịu.
Phùng Vận trong kiếp trước đã từng có những lần giao thiệp không mấy vui vẻ với Thuần Vu Diễm, nàng biết người này vừa ngông cuồng vừa méo mó, nên giữ thái độ kính cẩn nhưng hờ hững, ánh mắt dừng ở mũi, tâm không gợn sóng.
“Chắc hẳn thế tử đã biết rõ ý của ta khi đến đây. Ta nguyện lấy nông thư yếu thuật đổi lấy mười vạn thạch lúa gạo và mười vạn thạch lúa mạch mùa đông.”
“Nông Sự Yếu Thuật?”
Một tiếng cười khẩy vang lên, như đang nói rằng Phùng Vận tự đánh giá quá cao bản thân.
Tấm rèm không gió mà lay động, một tên hầu cầm khay gỗ đàn quỳ nửa gối trước mặt, khẽ gọi: “Thế tử.” Từ trong rèm, một bàn tay thon dài, trắng ngần vươn ra, cầm lấy chén sứ thanh hoa...
Động tác nhỏ nhặt nhưng tao nhã đến cực độ, khiến Phùng Vận khó mà không để ý.
Nếu không phải kiếp trước đã chịu đủ khổ từ người này, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị mê hoặc đến tâm loạn như ma.
“Thế tử đừng xem thường cuốn ‘Nông Sự Yếu Thuật’ này. Nó có thể mang lại sản lượng gấp nhiều lần cho Vân Xuyên và cải thiện tình trạng canh tác kém hiệu quả. Về lâu dài, thế tử sẽ không thiệt thòi.”
Thuần Vu Diễm cười.
“Chỉ dựa vào miệng lưỡi khéo léo của ngươi mà muốn lấy của ta hai mươi vạn thạch lương thực sao? Phùng gia nữ, lòng dạ ngươi... thật sự không nhỏ.”
Phùng Vận hít sâu một hơi, làm như không nghe ra sự mỉa mai và sỉ nhục trong lời hắn.
Chén sứ thanh hoa khẽ vang một tiếng, Thuần Vu Diễm lại hỏi: “Ai sai ngươi đến? Bùi Vọng Chi hay Tiêu Tử Xương?”
Phùng Vận đáp: “Thế tử minh giám, tiểu nữ tử một mình quản lý gia tộc lớn, mấy chục miệng ăn, không có lương thực thì khó mà sinh tồn... Đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này lấy công chuộc tội, đổi lấy sự yên bình từ Bùi tướng quân.”
Nữ tử thời loạn, chẳng qua chỉ mong được sống sót. Hiển nhiên Thuần Vu Diễm hiểu rõ tình cảnh của nàng, nghe xong lời này dường như tin tưởng hơn, lại hỏi: “Vân Xuyên có hai mươi vạn thạch lương thực giấu ở quận An Độ, ngươi làm sao biết được?”
Chuyện này, kiếp trước Phùng Vận chỉ nghe loáng thoáng sau sự việc, không chắc có đúng là có hai mươi vạn thạch lương thực hay không, càng không biết Thuần Vu Diễm giấu lương ở đâu...
Đây cũng là lý do nàng thử dò xét.
Phùng Vận cúi đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Không giấu gì thế tử, là tiên nhân báo mộng cho ta...”
“Giả thần giả quỷ.” Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nhuốm đầy sự băng giá.
“Sang Giao, Ân Ấu. Lôi xuống, g.i.ế.t đi.”
Phùng Vận lạnh toát nửa người.
Nếu nói kỳ quái, Thuần Vu Diễm xứng đáng xếp hạng nhất, không ai xếp thứ hai.
Hắn thực sự nói g.i.ế.t là giết, không chút do dự.
“Khoan đã!” Phùng Vận cố tỏ vẻ sợ hãi, lùi hai bước, cắn môi dưới do dự chốc lát, lắc đầu lẩm bẩm: “A Cập, còn nhớ đóa liên hoa song sinh ở chùa Kê Minh không?”
Dường như chỉ trong chớp mắt, hoặc như đã rất lâu, mới nghe được giọng nói lạnh lùng của Thuần Vu thế tử từ trong màn rèm.
“Ngươi là ai?”
Phùng Vận đáp: “Liên Cơ.”
Một luồng khí lạnh lặng lẽ lan ra, như chiếc lưỡi độc của rắn, ngưng tụ trên gương mặt Phùng Vận, nhưng người trong màn rèm lâu lắm vẫn không phát ra chút tiếng động, khiến người ta nghi ngờ trong phòng có ai hay không.
Chuyện của Thuần Vu Diễm và Liên Cơ là điều Phùng Vận kiếp trước biết được.
Có lần Thuần Vu Diễm say rượu thất thố, nhận nhầm nàng là Liên Cơ, truy đuổi đến Đài Dao Ảnh, ép buộc nàng cởi y phục để kiểm tra vết bớt trên eo, suýt chút nữa bị Bùi Quyết c.h.é.m dưới kiếm Bích Ung, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, thậm chí từ đó nghiện mùi vị này, nảy sinh hứng thú, dựa vào mối quan hệ thân thích giữa nhà mẫu thân hắn và Bùi Quyết, chơi trò đấu trí đấu dũng với Bùi Quyết, hứng thú lên là tìm cách quấy rối nàng...
Nàng đoán, mình và Liên Cơ có điểm tương đồng, mới khiến Thuần Vu Diễm nhận nhầm, vì vậy để đổi lấy hai mươi vạn thạch lương thực và tương lai của mình, nàng quyết định đánh cược một ván.
Dù Thuần Vu Diễm không tin nàng, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tìm kiếm Liên Cơ...
Câu này có thể nói là vô lễ, khiếm nhã và ép buộc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất