Trường Môn Hảo Tế Yêu

Hà Khiết nheo mắt, thở dài nói:

“Ba ngày sau, sẽ có một đoàn xe lương thực xuất phát đến Tín Châu, nếu nữ lang muốn đi, ta có thể sắp xếp nàng cùng đi theo, như vậy dọc đường cũng sẽ an toàn hơn.”

Phùng Vận vui mừng khôn xiết, cúi người hành lễ thật sâu.

“Đa tạ Hà quân.”

---

Không rõ trên chiến trường Tịnh Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Phùng Vận không thể an tâm.

Nhưng khi nghe tin nàng muốn đến Tín Châu, người trong điền trang Trường Môn lập tức cảm thấy lo lắng.

Hàn bà bà là người đầu tiên phản đối.

Bà ôm lấy Phùng Vận, vừa khóc vừa sụt sùi.

“Thập Nhị nương trọng nghĩa, ta đều hiểu. Nhưng đánh giặc là việc của nam nhân, Thập Nhị nương đi rồi thì có ích gì chứ?”

Phùng Vận mỉm cười dịu dàng an ủi:

“Bà bà, ta chỉ đi Tín Châu thôi, nơi đó không có đánh trận, còn có quân Bắc Ung canh giữ.”

Hàn bà bà hít hít mũi, lau nước mắt, trách nhẹ:

“Đừng tưởng lão nô già này mắt mờ tai điếc, chuyện gì cũng không biết. Tín Châu nguy hiểm lắm, quân Tề trà trộn trong dân chúng, ba ngày hai bữa lại ám sát quân Tấn. Không có đánh giặc, nhưng còn nguy hiểm hơn cả đánh giặc…”

Phùng Vận dở khóc dở cười.

Không ngờ bà bà mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong vườn chăm sóc hoa màu, mà cũng biết nhiều chuyện như vậy…

Đủ thấy tin tức truyền đi nhanh cỡ nào.

“Đều là người ta nói nhảm thôi.” Phùng Vận quay đầu nhìn về phía Diệp Sấm, “Ngươi nói xem, Diệp thị vệ?”

Diệp Sấm đương nhiên cũng không muốn nữ lang gặp nguy hiểm.

Nhưng hắn đâu thể làm chủ được Phùng Vận!

“Nữ lang nói phải.”

Diệp Sấm đành gượng cười đáp lời, lại khiến Hàn bà bà khóc càng lớn hơn.

“Trời ơi, đây là nghiệp chướng gì chứ, đánh tới đánh lui bao giờ mới kết thúc đây… Dân chúng chỉ muốn sống yên ổn, sao lại khó đến thế… Đừng đánh nữa mà… Nên ngừng chiến rồi! Sống như vậy thật không nổi nữa…”

Hàn bà bà khóc lóc thê lương, khiến lòng người không khỏi chua xót.

Giữa thời loạn thế, dân chúng không có quyền lựa chọn, những kẻ bị cuốn vào vòng xoáy ấy lại càng không…

Có chọn, cũng chỉ là chọn xem người c.h.ế.t là kẻ khác, hay là chính mình.

Phùng Vận dỗ dành Hàn bà bà một hồi, liền bảo Hoàn nhi và Bội nhi đưa bà lui xuống nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trình.

Đoàn xe lương thực sẽ khởi hành đi Tín Châu sau ba ngày.

Chiến tranh thiếu nhất là thuốc trị thương, lần trước nhờ Ngao Thất mang đi một ít, nàng lấy phương thuốc của Diêu đại phu đưa cho Cát Quảng, mang về từ kinh thành một ít dược liệu, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Phùng Vận dự định dùng ba ngày này để tìm kiếm thật nhiều dược liệu mang đến Tín Châu…

Tuy nhiên, dược liệu trị ngoại thương giờ khắp nơi đều khan hiếm.

Tìm khắp nơi ở An Độ, còn phái người đến Vạn Ninh, thậm chí là xa hơn đến ngự quận Ngọc Phố, nhưng một là không mua được, hai là giá cao cắt cổ, gom lại cũng đủ khiến nàng tán gia bại sản…

Buổi trưa ngày hôm sau, Hướng Trung đến.

Hắn đi một mình, đến lấy thuốc cho Thế tử từ Diêu đại phu.

Điều khiển một chiếc xe bò đến trước cửa Diêu gia, khi bức màn xe được vén lên, bên trong là những thùng lớn nhỏ đầy thuốc, được đóng gói chỉnh tề, cất giữ trong hòm gỗ đàn hương thượng hạng, vô cùng quý giá.

Diêu đại phu vừa thấy, hai mắt sáng lên.

“Lý quân đang rất thiếu những dược liệu này, không biết Thuần Vu thế tử muốn bán thế nào?”

“Công tử không bán.” Hướng Trung cười khờ khạo, nói: “Nhưng có thể tạm thời cho Phùng Cơ mượn.”

Diêu đại phu nghe vậy, mí mắt giật nhẹ, trong lòng âm thầm niệm Phật.

Xem ra vị Thế tử tôn quý của Vân Xuyên kia quả thật nói thật lòng. Cô nương mà hắn không tiện nhắc đến kia, chắc hẳn chính là Phùng Cơ. Khi một lang quân chỉ vì một nữ lang mà dốc lòng dốc sức, thì tức là hắn đã hoàn toàn rơi vào tay nàng rồi.

Nếu nữ lang này còn không thuộc về hắn…

Vậy thì c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Yên lặng thở dài một hơi, Diêu đại phu chỉ vì bi thương của Thế tử Vân Xuyên mà thoáng xót xa, rồi lại mỉm cười bảo Vương thị đi báo tin cho Phùng Vận.

“Thỉnh công công vào trong ngồi.”

Phùng Vận nhận được tin, như thể một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

Nàng lập tức không khách khí nhận lấy, lại đưa cho Hướng Trung một tờ khế vay, nhờ lão chuyển cho Thuần Vu Diễm, sau đó huy động toàn bộ nhân lực trong trang để bào chế thuốc.

Cả cơ thiếp, nha hoàn, gia đinh, thậm chí cả Tôn Vân Ngao cũng được gọi đến, cùng hỗ trợ Diêu đại phu xử lý dược liệu: sao, rang, thái, nghiền, biến đống dược liệu khổng lồ thành từng bình thuốc trị thương...

Ba ngày, thời gian rất gấp.

May mắn thay, trong Trường Môn trang, mọi việc đều do Phùng Vận đích thân chỉ huy.

Lòng người đồng thuận, núi Thái Sơn cũng có thể dời, tốc độ cực nhanh…

Nhậm Nhữ Đức nhận được tin tức, lặng lẽ cầm bút viết trong trà lâu:

“Phùng thị lo lắng cho phu quân, lệnh toàn trang gấp rút bào chế thuốc trị thương, muốn đích thân mang đến tiền tuyến.”

122- Ly biệt an ổn vượt qua.

Phùng Vận đang sắp xếp hành lý thì A Lâu ôm một quyển sổ sách bước vào.

“Nữ lang, thuốc trị thương đã nhập kho một trăm hai mươi lăm thùng, dược liệu còn lại, Diêu đại phu nói, đêm nay tăng ca một chút, sáng mai chắc có thể hoàn thành.”

Dứt lời, hắn đưa sổ sách đến tay Phùng Vận.

Bên trong ghi chép rõ ràng chi phí mua dược liệu trong những ngày qua, sản lượng và lợi nhuận hàng ngày của nông cụ xưởng, cùng chi tiêu và kết dư của Trường Môn trang.

Những ký hiệu trong đó, khác hẳn cách ghi chép của các sổ sách thường thấy hiện nay.

Đây là cách Phùng Vận đặc biệt dạy cho A Lâu và Khải Đại Lang.

Hiện tại, A Lâu cũng xem như là một “tiên sinh”, trong những buổi dạy ở Trường Môn trang, hắn còn truyền lại cách tính số và toán học mà nữ lang đã dạy cho mọi người. Cách tính này đơn giản, dễ dùng, rõ ràng, dù là người không biết chữ cũng có thể nhanh chóng nắm bắt.

Phùng Vận liếc sơ qua, ký tên trên sổ rồi trả lại cho A Lâu.

“Chút nữa ta sẽ bảo Khải Bính sắp xếp đưa thuốc lên xe, từ từ vận chuyển đến bến thuyền huyện Thạch Quan.”

A Lâu nhìn nữ lang đầy ngưỡng mộ, ánh mắt tràn ngập sự kính phục.

Thực ra, hắn rất muốn đi cùng nữ lang đến Tín Châu.

eyJpdiI6Ik13bVp1NTVcL2cySTJ4SUNOOGZMcHZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZYd0dNUnV6ZGdOV2d5enEwM05XVFkzWXRTZTEydUg3eEJNU0RPR3RVZFwvTk1jaHJLYUJZU3dReTR6N2hsa2VGV1BZd0tQSXUwS0tuYWptcjNiV2R0Q0RwdHdDQ3NCZ2g2V3cwTlMxeHhZRzRRWHFUR0RzSGV0aVR4R0NVUkJQWWk3OFRORnRxRHlJUUxRejBVcmlCUUh1K3J3NEREVk9ORHBWSGZIY2VzNHJxQm9cLzErNmpJaHN1WEdzbFcyWlo5K1wvZzZzTyt5R0hNSEcweCsyQ3Y3bWF4dXFEME5XT3RTcEowTCtLcjNiSlk4SnEyUHB6djh0Z2xkRVVQZlUyd2IiLCJtYWMiOiJlOThmODcyMDFhNjRhODg3MjRmZDY4MzBkMTAyMWY5MDM5NWYxZWE3ZmE1N2I2N2VmNzM0NzUxYjU3OWYxNGQzIn0=
eyJpdiI6IlRRUnpES2pXZUVGYld5RkNJODEzR0E9PSIsInZhbHVlIjoiWHBtaEVwSXozY2pkN0FWc0EySmdnVU00aXk2Nk4xT0N0M2w0REljK1U3QU5hZU5sajRvSjIra1ZqZFJrTXRVNVdrbGZMK2p3SW1QMWdHSzc3ZnFjR1VUQjZxUVJ1OHV4SlpVTWJtN3hra2NlMzQ5VkZIWFwvOHJTazJTV1J0YTRHeU91YXhsampKcnp1cmRHNXF1VmdXRDdOZWxSSjFING91SEpJTDZlM2o3UT0iLCJtYWMiOiI4OTlmMTgwZDcyZDIxNDI5OWY5ODQ5MmU1NjllNTBlYTNmYmU0NDc0YTM5M2VlZTA1Mzg4ODZiZGI3MmIwMDJkIn0=

Là đại tổng quản của Trường Môn trang, công việc của hắn ngày càng nhiều, dù có hai phó quản sự phụ giúp, hắn vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất…

Ads
';
Advertisement