Trường Môn Hảo Tế Yêu

An Độ thành chỉ lớn chừng ấy, người mắng Phùng Vận là phản đồ của Nam Tề vốn không ít, giờ lại lan truyền nàng ngược đãi thê thiếp một cách độc ác, ác danh càng lan xa. Có người mắng nàng tranh sủng, ghen tuông, có người chửi nàng điên cuồng ngạo mạn, nhưng việc Phùng Thập Nhị nương làm những chuyện như vậy, cũng không quá bất ngờ.

Nàng hành sự kỳ quái, từ lâu đã bị đồn là mắc chứng điên.

Nếu không phải mẫu thân ruột hy sinh trong biển lửa vì nàng, e rằng nàng đã sớm bị thiêu chết...

“Loại nữ lang này, sinh ra đã nên bóp chết.”

“Ông trời thật mù mắt, Phùng Thập Nhị nương lại được Bùi đại tướng quân để ý!”

“Ác nữ sánh cùng Diêm Vương, một đôi cẩu nam nữ đáng trời tru đất diệt.”

“Rồi sẽ gặp báo ứng thôi!”

Người đói mắng nàng.

Người không đói cũng mắng nàng.

Người quen biết mắng nàng, người không quen cũng mắng nàng.

Chúng thê thiếp nhìn thấy nàng như chuột thấy mèo, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng thêm phần kính sợ nàng.

Phùng Vận rất hài lòng.

Kẻ ác sẽ không dễ dàng bị người khác gây hấn, chỉ có người tốt mới bị ức hiếp. Đây là bài học mà kiếp trước nàng đã rút ra từ cái chết.

Trong những ngày tháng đau khổ nhất trước khi chết, sống như súc vật bị nuôi nhốt, không một người thân nào đến thăm hỏi, nỗi đau như vậy còn chịu được, thì bị người ta đàm tiếu có là gì?

Nàng lập tức viết thư cho Bùi Quyết.

“Ta quản lý các việc vặt trong phủ của tướng quân, rất là đắc lực.”

Đối diện với Bùi Quyết, Phùng Vận không hề kiêu ngạo như A Lâu tưởng.

Nàng coi Bùi Quyết là chủ nhân, mọi việc làm, không có gì nhỏ nhặt mà không báo lên. Bao gồm cả việc bỏ đói cơ thiếp của hắn, trêu chọc binh lính của hắn, nàng cũng sẽ lấy danh nghĩa mưu sĩ mà đưa ra một số đề xuất cho Bùi Quyết.

Trong đó có đề xuất về việc khôi phục nông nghiệp và đời sống dân sinh ở quận An Độ, nàng viết dài hơn vạn chữ.

“Quận An Độ quản lý sáu huyện, đất rộng người đông, đất đai màu mỡ, vốn là quận giàu có, nổi tiếng với nghề dệt lụa và chế tạo gốm sứ, vang danh Nam Tề. Đáng tiếc hiện tại, thành thị trống rỗng, bách tính đói khổ mệt nhọc, không còn thấy vẻ phồn hoa ngày xưa.”

“Tình hình hỗn loạn, thiên hạ kiệt quệ. Dân muốn an cư, chán ghét chiến sự. Người trong quân nhớ ruộng đồng, kẻ bỏ trốn nhớ quê hương. Nhưng lúc này, chỉ có quý tộc, danh sĩ sống xa hoa trụy lạc, đất đai dân gian bỏ hoang, canh tác suy tàn, rất bất lợi cho quốc gia.”

“Để tránh sau này phải vận chuyển lương thực đường dài, làm mệt quân lính vô ích, tướng quân nên mở rộng đất đai, tích trữ lương thực, chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài với quân Tề.”

“Lương thực là cốt lõi của chính trị. Ai cho dân no đủ, an cư lạc nghiệp, người đó có thể ngồi vững trên thiên hạ.”

“Tướng quân nên lấy quận An Độ làm thí điểm, phân đất hoang cho nông dân, khôi phục trồng trọt ngũ cốc, rau quả, an cư lạc nghiệp, rồi khai hoang, chỉnh trang đất đai, bồi dưỡng giống tốt.”

“Đất đai được mùa, kho lương đầy ắp, từ đó dân quận An Độ không còn nghĩ đến Nam Tề, chỉ biết đến Đại Tấn.”

Phùng Vận tận tụy hết lòng, cố gắng vá lành quận An Độ rách nát, lời lẽ tha thiết.

Tuy nhiên, Bùi Quyết không hồi âm.

Cũng không biết Ngao Thất có đi cáo trạng hay không, chuyện ở Hoa Nguyệt Giản cũng không ai hỏi tới.

Điều này khiến Phùng Vận cảm thấy hơi bất an, “Tiểu Mãn, gần đây Ngao thị vệ đang làm gì?”

Tiểu Mãn bị nàng hỏi đến ngẩn người, “Nghe Diệp thị vệ nói… Ngao thị vệ hình như bị bệnh?”

Ngao Thất bệnh sao? Thảo nào mấy ngày nay không thấy hắn.

Phùng Vận tâm tình vui vẻ, đầy hứng thú, quyết định làm một việc tốt, lấy con cá Ngao Thất bắt được ra, nấu thành một nồi canh cá thơm ngon, đựng trong bát sứ xanh, để Tiểu Mãn mang theo, cùng đi qua viện bên thăm hắn.

“Ngao thị vệ!”

Diệp Sấm không có ở đây, cửa phòng khép hờ. Phùng Vận gõ nhẹ một cái, cửa lập tức mở ra.

Phòng ở khu viện này được bài trí rất đơn giản. Hai thiếu niên sống chung, cũng không quá cầu kỳ. Quần áo treo lộn xộn trên các giá gỗ, thanh hoàn thủ đao của Ngao Thất dựa bên giường, còn đôi giày thì một chiếc ở đông, một chiếc ở tây, đá văng xa tít.

Rõ ràng rất bừa bộn. Nhưng Phùng Vận không ngờ Ngao Thất lại phản ứng mạnh đến thế.

Hắn trông như vừa bị đánh thức, hàng lông mày nhướn cao, mồ hôi lấm tấm đầy đầu, không biết đã mơ thấy chuyện gì. Vừa thấy Phùng Vận, hắn liền bật dậy như thấy ma, ôm c.h.ặ.t lấy chăn, gương mặt đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Ngươi... ngươi ra ngoài!”

Phùng Vận nhíu mày nhìn hắn:

“Ngao thị vệ không khỏe ở đâu sao?”

“Ra ngoài!” Gương mặt Ngao Thất đỏ rực, trông như sắp sụp đổ.

Hắn nắm c.h.ặ.t lấy chăn, sợ Phùng Vận phát hiện điều gì khó nói bên dưới, thậm chí không muốn nàng nhìn thấy cả tấm chăn đã nhàu nhĩ sau một đêm trằn trọc, cùng với quần áo, giày tất vứt lung tung khắp nơi. Tất cả khiến hắn cảm thấy mất mặt không dám gặp ai.

Từ hôm bắt gặp cữu cữu trong phòng của Phùng Vận, Ngao Thất đã rất khó chịu. Nữ lang kia dường như đêm nào cũng len lỏi vào giấc mơ của hắn, khiến hắn kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, bị dằn vặt đến mức cảm thấy bản thân sắp hỏng mất.

Vậy mà nàng lại đến, đứng ngay trước mặt hắn với vẻ mặt đầy quan tâm.

“Trông không giống bệnh nhỉ?” Phùng Vận liếc mắt nhìn Tiểu Mãn.

Bộ dạng Ngao thị vệ nghiến răng nghiến lợi như thế, rõ ràng là tinh thần cường tráng, chẳng có vẻ gì là người đang bệnh.

Ngao Thất dựa vào đầu giường, áo sau lưng hắn đã ướt đẫm, dính c.h.ặ.t vào cơ thể, che giấu trái tim đang đập thình thịch.

“Làm sao ngươi biết ta không bệnh? Ta đúng là bệnh rồi.”

“Được, được, ngươi bệnh rồi.” Phùng Vận tốt bụng mà chẳng được đáp lại, bèn nghiêm mặt gọi Tiểu Mãn:

“Đặt bát canh cá xuống, chúng ta đi thôi.”

Ngao Thất vừa thở phào nhẹ nhõm thì Phùng Vận bỗng ngoái đầu lại:

“Ngao thị vệ, không bằng tìm Đại tướng quân bàn bạc, trở về doanh trại nghỉ dưỡng, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Sắc mặt Ngao Thất thoáng thay đổi. Đây chẳng phải là muốn đuổi hắn đi sao?

Một cơn bất mãn mạnh mẽ bùng lên, khiến thiếu niên trừng mắt nhìn, cao ngạo hất cằm lên:

“Ai nói ta bệnh? Ta không bệnh!”

Phùng Vận nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Không thể phủ nhận rằng Ngao Thất quả thực sở hữu một gương mặt tinh xảo dễ mến. Ngữ điệu tuy dữ dằn là thế, nhưng vẫn không khiến người ta ghét được.

Nàng gật đầu, kéo cửa rồi bước ra ngoài.

Suy nghĩ về sự kỳ lạ của Ngao Thất, nàng chợt khựng bước lại.

Đêm hôm đó, khi nàng say rượu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến Ngao Thất trở nên đề phòng nàng như vậy?

Giữa nàng và Ngao Thất thì có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ có thể là nàng đã khinh bạc hắn.

Không thể hiểu nổi nữa! Phùng Vận vỗ trán, quay đầu nhìn Tiểu Mãn:

“Sau này không được say rượu nữa.”

eyJpdiI6IkFCalR2V2FSVlJ6bHgwMWlGdXVaTlE9PSIsInZhbHVlIjoiUzE3SHdXb3ZDbURmUUlFYlAxaGJZQ1FhUnNrbGQ5YzhtVHJjXC9oVFJrWXdybWw4c25Mdmd1bHNsWFVHUU5idWYiLCJtYWMiOiI2ZWRhYmNlOTQ2M2QzMDI5NzljODljYzdiZTQ2NzQyOWY0M2JjNzM2NjAxNGIxZjIxYzc5NjA0Y2Q1MGQwYWQ5In0=
eyJpdiI6IjFXXC9iRTl0bTF1NldsQW1vU2phQk1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlqSGs4OEJPUHpzamhxWmNtRkZGeUtTQmtRNDdqaXNQeityQ2htRHpPQ1VNM2tOYTZiTDdUUGVrXC9PTlE5cDNLNlZqWjRVcTNsM1JVeXlHbFZWdldzMnFnZG04ME9SYXRNTWhEZ3VPQ1J2az0iLCJtYWMiOiIxMzE3Mzk5OTJiM2Y2NDFmNGIwYzhkNDU1ZGY4NTAzZTUxNzdhNDVmYTkyMDAwNjA5NjI4ODkxM2I3MjE4ZGU1In0=

Tại Trung Kinh, Lạc thành, trong Gia Phúc cung, ánh sáng từ ngọn đèn đồng hình hoa phù dung tỏa ra một sắc lạnh mơ hồ.

Ads
';
Advertisement