Phùng Doanh ngẩng đầu lên, hỏi: "Ca ca Tử Xương có cưới con không?"
Trần thị cúi mắt xuống, dịu dàng đáp: "Sẽ cưới. Tất nhiên là sẽ cưới."
Phùng Doanh nói tiếp, giọng pha chút lo âu: "Còn phải chờ bao lâu nữa? A mẫu, A Doanh đã đến tuổi cập kê rồi. Nếu không gả đi, con sẽ thành gái già mất."
Nhìn dáng vẻ e thẹn của tiểu nữ, Trần thị ánh mắt tràn đầy yêu thương, kéo bảo bối vào lòng, dịu dàng an ủi: "Vội gì chứ? Phúc phận của A Doanh ta đều ở phía trước cả."
Phùng Doanh đỏ mặt khẽ đáp một tiếng, rồi tựa vào lòng mẫu thân.
"A mẫu, lá thư con gửi cho ca ca Tử Xương, huynh ấy vẫn chưa trả lời."
Trần thị nhẹ trách: "Con ngốc, Tam lang là người làm đại sự. Nếu giống các nam tử khác cứ đem chuyện nhi nữ tình trường treo nơi đầu môi, A mẫu còn xem thường hắn đấy."
Phùng Doanh nghĩ lại cũng thấy có lý.
Tam lang ấy tốt biết bao, sao có thể vì chuyện nhi nữ tình trường mà phân tâm vào lúc này?
"A mẫu, con muốn quay lại Đài Thành. Hai hôm nay, con rất nhớ khoảng thời gian ở đó. Các tỷ muội cùng nhau uống rượu, đánh cờ, ngắm hoa đăng. Lại còn có thể sang phủ Kính Lăng vương bên cạnh tìm A Nhung muội muội, lén nhìn Tam lang..."
Trần thị chọc nhẹ trán nàng: "Không biết xấu hổ."
Bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Rất nhanh sau đó là tiếng quát lớn của Phùng Kính Đình.
Phùng Doanh nhìn Trần thị, hỏi: "A phụ lại nổi giận với đại ca ư? Có phải huynh ấy vẫn muốn xuất binh cứu A tỷ không?"
"Cái đầu cứng như đá ấy, đừng để ý đến hắn." Trần thị bất lực thở dài, rõ ràng rất đau đầu với đứa nhi tử của mình cùng tiền phu (chồng trước).
Đường đường là Phủ quân tướng quân, thủ tướng Tín Châu, nhưng lại chẳng màng đại cục, chỉ khăng khăng muốn cứu Phùng Vận. Một tiểu muội ruột t.hịt thì không để tâm, lại đi mê mẩn một "con hồ ly tinh," chuyện này khiến Trần thị thực sự căm tức.
Phùng Doanh cũng bực bội: "Đại ca không thích con."
Nàng ấm ức, mắt đỏ hoe nói: "Chúng ta đến Tín Châu đã lâu như vậy, đại ca chưa từng hỏi con một câu xem có ổn không, có chịu thiệt thòi gì không. Trong mắt huynh ấy chỉ có A tỷ thôi..."
Trần thị, thân mẫu (mẹ ruột) của Ôn Hành Tố, hiểu rõ lòng dạ nhi tử mình hơn ai hết.
Cũng bởi vậy, bà ta càng căm ghét Phùng Vận đã mê hoặc đứa nhi tử lớn của mình.
"Chờ tân nương vào cửa rồi, ta sẽ trị hắn!"
---
Cùng ngày, tại phủ Kính Lăng vương Nam Tề.
Ngọn đèn trong Kỳ Sơn đường chưa từng tắt suốt đêm.
Bình An cúi người đặt tách trà nóng lên bàn, khẽ lẩm bẩm: "Điện hạ ngày nào cũng lo nghĩ việc quân, chẳng biết quý trọng thân thể mình gì cả."
Tiêu Trình ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa vừa đủ: "Ngươi đúng là lắm lời."
Bình An len lén thè lưỡi, rót thêm nước vào chén trà của Tiêu Trình: " Ninh Viễn tướng quân lại gửi thư thúc giục điện hạ phải không?"
Tay Tiêu Trình đang cầm bút khẽ khựng lại.
Cách An Độ một dòng sông, Ôn Hành Tố ở Tín Châu như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn lập tức xuất binh, đoạt lại Phùng Vận từ tay quân Bắc Ung. Vì vậy, ngày qua ngày, hắn liên tục thúc giục Tiêu Trình xuất binh và hết lần này đến lần khác khẩn cầu được dẫn quân ra trận.
Nhưng Tiêu Trình đều từ chối.
Bình An rất thương xót cho điện hạ của mình.
Từ khi hoàng thượng đăng cơ, điện hạ khắp nơi đều bị chèn ép. Lần này, nhờ bá quan đồng lòng đề nghị, hoàng thượng mới miễn cưỡng gọi điện hạ từ hoàng lăng trở về.
Cơ hội này thật quý giá, sao có thể vì một nữ nhân mà phá hỏng đại cục?
" Ninh Viễn tướng quân đúng là quá nóng vội, coi việc đánh giặc như trò chơi. Nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng, lấy gì để đánh với quân Bắc Ung? Điện hạ còn coi hắn là bạn chí cốt, vậy mà tướng quân hết lần này đến lần khác nói lời lỗ mãng, thậm chí còn trách cứ điện hạ."
Bình An biết điện hạ chẳng coi trọng vị hôn thê chưa qua cửa ấy, cũng không để trong lòng, chỉ vừa nghiến răng vừa nói tiếp:
"Điện hạ tự có mưu lược của điện hạ, Phùng gia chẳng phải chỉ có một nữ lang..."
"Bình An!" Tiêu Trình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị khiến Bình An giật mình sợ hãi.
Điện hạ đã không vui rồi.
Bình An ngừng nói, ngoan ngoãn đứng yên.
Tiêu Trình gấp lá thư trong tay lại, đưa tới.
“Ngươi tự mình đi một chuyến, giao lá thư này tận tay Thượng thư lệnh Phùng công.”
Bình An không dám hỏi nhiều, liếc nhìn sắc mặt của Điện hạ, cẩn thận nhét lá thư vào trong ngực, cúi đầu ôm quyền, “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Bình An vội vàng rời đi.
Tiêu Trình nhìn theo một lúc lâu, sau đó mới mở ngăn kéo, lấy ra một bức họa giấu bên trong, trải phẳng trên bàn.
Trên bức họa là một nữ tử với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, như thể đang nhìn hắn từ trong mây.
---
Sáng hôm sau, Phùng Vận dậy rất sớm, dẫn theo một nhóm nha hoàn, gia đinh, bộ khúc cùng với Lâm Nga, Viện Kiều, Triệu Tuyết Thanh và hơn mười vị thê thiếp khác, cùng nhau đến điền trang của Phùng gia.
Điền trang nằm gần núi Giới Khâu, trong một ngôi làng tên là Hoa Khê.
Ngoại trừ Phùng gia, xung quanh còn có điền trang và ruộng đất của các gia tộc lớn khác, chỉ là những gia tộc này đã chạy trốn hết trước khi chiến tranh xảy ra. Theo chính sách mới của quân Bắc Ung, những vùng đất này sẽ trở thành đất vô chủ, được chia lại cho dân chúng.
Mà nàng, sẽ trở thành địa chủ lớn nhất ở Hoa Khê.
Thời điểm này, lẽ ra nên là mùa thu hoạch, chuẩn bị gieo trồng vụ thu, nhưng chiến sự đã phá hỏng công việc đồng áng, nhiều năm qua, rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang, lúa má biến thành cỏ dại, trông thật hoang tàn.
Điền trang của Phùng gia là một ngôi nhà ngói xanh hai gian, so với những ngôi nhà tranh đất của nông dân thì trông đẹp hơn nhiều, nhưng đã lâu không có người ở, xung quanh mọc đầy cỏ dại, kênh thoát nước đầy rác rưởi, nhìn qua giống như ngôi làng ma hoang vắng.
Nhưng đây là đường lui của Phùng Vận.
Phủ tướng quân không phải tài sản đứng tên nàng, điền trang thì có.
Đặc biệt khi nàng nhìn thấy ao sen nở rộ bên ngoài điền trang, lòng nàng vui thêm ba phần.
Đó là loại sen tuyết mà Phùng Kính Đình mang từ phương Nam về, vốn là cống phẩm, nhưng vì loại này không được trồng rộng rãi, dân gian ít người biết đến, bùn trong ao lại rất sâu, nên mới được bảo toàn đến nay.
Phùng Vận ánh mắt tràn ngập ý cười, “A Lâu, bảo họ dọn dẹp kỹ lưỡng một chút. Đợi điền trang sạch sẽ, chúng ta sẽ ở đây lâu dài.”
Nàng còn hứng thú dặn người tháo biển hiệu trước cổng, vẫn muốn đặt tên là Trường Môn.
A Lâu có chút ngạc nhiên, “Thập Nhị nương không ở phủ tướng quân sao?”
“Thập Nhị nương.” Hàn bà bà nhìn Phùng Vận đứng nơi đầu gió nhìn xa xăm, lòng đau xót, “Hiện tại chúng ta sống tốt là nhờ ân tình của tướng quân. Thập Nhị nương muốn tách khỏi tướng quân, không phải con đường tốt.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất