Trường Môn Hảo Tế Yêu

Hắn—kẻ điên này—đem từng lời nàng nói ngày hôm ấy, trả lại cho nàng không sót một chữ.

Phùng Vận siết c.h.ặ.t nắm tay, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa được vớt ra từ nước.

Nhưng nàng không muốn để Thuần Vu Diễm được đắc ý.

Cố gắng kiềm chế, nàng bất động, sắc mặt lạnh lùng như băng giá đông cứng.

Thuần Vu Diễm nhìn nàng như vậy, lòng hắn bỗng như bị nước suối ấm áp ngâm qua, tan chảy.

Hắn cười nhẹ hỏi:

"Ngươi có hối hận không?"

Phùng Vận đáp, giọng không nặng không nhẹ:

"Hối."

"Ồ? Thật sao?"

Phùng Vận cười lạnh:

"Hối hận vì ngày đó không ra tay tàn nhẫn hơn. Sớm biết hôm ấy ở Hoa Nguyệt Giản, ta nên một đao kết liễu ngươi. Quả nhiên… cổ nhân nói không sai… đối với súc sinh không nên có lòng nhân từ."

"Súc sinh?" Đôi mắt đẹp của Thuần Vu Diễm thoáng chốc lạnh lẽo.

Sự căm hận của Phùng nữ lang dành cho hắn, thật chẳng có lý lẽ gì.

"Nếu ta nhớ không lầm, Hoa Nguyệt Giản là nơi chúng ta lần đầu gặp mặt. Ngươi cớ gì lại hận ta đến vậy?"

Phùng Vận hé môi khô khốc, nhưng không nói một lời.

Nếu không phải vì những nhục nhã kiếp trước Thuần Vu Diễm gây ra cho nàng, thì dĩ nhiên nàng đã không đối xử với hắn như ở Hoa Nguyệt Giản ngày đó.

Tất nhiên, nàng cũng từng nghĩ đến việc Thuần Vu Diễm sẽ trả thù, chỉ là nàng không hề sợ hãi.

Những gì hắn từng làm với nàng trước đây còn tồi tệ hơn nhiều, những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm.

Gương mặt nàng không hề tỏ ra thẹn thùng hay tức giận, chỉ có sự chịu đựng cực độ. Điều này khiến nghi hoặc trong lòng Thuần Vu Diễm ngày càng lớn. Hắn không phải kẻ háo sắc, càng không phải kẻ thấy sắc mà sinh lòng tà niệm. Vậy vì sao nữ lang này lại coi hắn như loài mãnh thú hung ác?

Thuần Vu Diễm cười lạnh một tiếng, đột ngột thu tay, rồi từ từ cúi người xuống. Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cổ thanh mảnh của Phùng Vận, siết dần, càng lúc càng chặt.

Phùng Vận nhắm mắt lại.

Thuần Vu Diễm hỏi:

"Ngươi mong ta bóp c.h.ế.t ngươi sao?"

Phùng Vận hơi ngẩng cổ lên. Dù hô hấp trở nên khó khăn, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của nàng vẫn không đổi. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Thuần Vu Diễm, lạnh lùng, không chút cảm xúc. Tuy vậy, đôi má nàng lại ánh lên một tầng đỏ ửng kỳ lạ.

Thuần Vu Diễm đột nhiên nheo mắt lại:

"Ngươi bị người ta hạ dược sao?"

Phùng Vận nghiêng đầu, không để hắn thấy bất cứ phản ứng nào.

Thuần Vu Diễm cười lạnh, dường như đã hiểu ra điều gì:

"Ngươi nghi là ta hạ độc? Vì thế mà hận ta đến vậy?"

Hắn hít sâu một hơi, bất ngờ rút tay khỏi cổ nàng, giọng lạnh lẽo:

"Bản Thế tử muốn đối phó một nữ nhân, hà tất phải dùng thủ đoạn hạ lưu như thế?"

Cổ họng Phùng Vận nóng như lửa đốt, nội tâm cuộn trào dữ dội. Tất cả lý trí của nàng đều phải dành để đối phó với cơn sóng cảm xúc mãnh liệt và hung bạo kia. Nàng không cách nào lắng nghe những gì Thuần Vu Diễm nói. Chỉ có thể nhắm c.h.ặ.t mắt, ngậm c.h.ặ.t môi, nhíu mày chịu đựng trong cơn giày vò, mơ hồ đến mức cứng ngắc như một kẻ đã chết.

Nàng đang chống cự.

Với thuốc, và với chính bản thân mình.

Làn da mềm mại của nàng như được nhuộm màu son hồng, tĩnh mạch nơi cổ áp sát lưỡi d.a.o như có sinh mệnh đang nhảy múa.

Thuần Vu Diễm đã từng thấy vô số mỹ nhân kiều diễm, nhưng chưa từng cảm thấy đặc biệt. Phùng Vận thì khác. Nàng không chỉ đẹp, mà còn có nét yêu kiều hút hồn, tựa giọt sương sớm đọng trên cánh hoa, run rẩy, mời gọi người ta hái lượm.

"Phùng thị A Vận? Ngươi có tỉnh táo không?"

Nhìn thấy Phùng Vận đầy mồ hôi mà vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, Thuần Vu Diễm không khỏi cảm thấy hơi thở mình cũng run rẩy theo, cơ thể cứng lại, cổ họng nghẹn lại.

"Ngươi gọi ta là súc sinh, vậy để ta làm chút việc mà súc sinh sẽ làm..."

Thanh chủy thủ trong tay Thuần Vu Diễm như thể có mắt, chỗ nào trên người Phùng Vận thấy ngứa, nó liền trườn tới đó. Dù có lớp y phục ngăn cách, nhưng với Phùng Vận lúc này, chẳng khác nào dầu đổ vào lửa. Làn da nàng đã nhuốm đỏ một mảng lớn, cơ thể co lại, run rẩy không dám động, chỉ có tiếng thở gấp gáp yếu ớt bật ra từng đợt.

"Ngươi đẹp thế này, liệu Bùi Vọng Chi đã từng thấy qua chưa?"

Thuần Vu Diễm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dò xét, cơ thể hắn kề sát lại rất gần.

Làn da ẩm mồ hôi thoang thoảng hương thơm, vẻ đẹp như thế này quả thực là cực hạn!

Dục niệm đã bị dồn nén hai mươi năm trong lòng Thuần Vu Diễm giờ đây như ngọn lửa điên cuồng bùng phát.

Ngọn lửa chưa từng có ấy thiêu đốt lý trí hắn. Ý nghĩ muốn chiếm đoạt nữ lang này trỗi dậy, làm chính hắn cũng kinh ngạc.

Hắn không cho phép mình bị bất kỳ ai hoặc bất kỳ điều gì khuất phục, nhưng cơn sóng dữ dội ấy lại khiến hắn chao đảo. Hắn điều chỉnh hơi thở, gượng cười nhẹ, hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt nàng, như cơn gió ấm thoảng qua.

"Ngươi mê hoặc đến thế, nếu không “ăn” thì thật uổng... Nhưng nếu nuốt xuống, liệu có bị mắc nghẹn không đây?"

Lời hắn nói như muốn lột xương róc t.hịt nàng vậy.

Phùng Vận nghe ra sự phấn khích trong giọng nói của hắn, tim nàng thắt lại.

Sợ kích thích con quái vật biến thái này, nàng tiếp tục giả làm người chết, cơ thể dù căng thẳng không ngừng nhưng vẫn bất động. Tuy nhiên, hơi thở dồn dập, những giọt mồ hôi li ti trên trán, cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng lại càng khiến người khác khó lòng dời mắt.

Tim Thuần Vu Diễm đập thình thịch, không sao kiểm soát nổi.

Chủy thủ trong tay hắn trượt tới vành tai đỏ hồng của nàng, ngón tay hắn khẽ chạm vào làn da non nớt ấy, cảm giác tê dại lan tỏa khắp đầu hắn.

"Ngươi đang cố tình quyến rũ ta sao?"

Giọng nói ám muội, tựa như lời thì thầm của tình nhân, âm sắc của Thuần Vu Diễm ấm áp đến mức chẳng chút ác ý.

Thử nhìn xem! Đây chính là dáng vẻ của một kẻ "mặc áo thánh nhân nhưng lòng đầy cầm thú."

Phùng Vận bật cười yếu ớt, thở gấp, bàn tay mảnh khảnh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sau gáy, để nó xõa tung trên tấm thảm. Đôi mắt nàng tối lại, u ám như con thú bị dồn vào đường cùng.

"Thuần Vu thế tử, làm phiền giúp một chút…"

Thuần Vu Diễm hơi nhướn mày, "Định lấy thân báo đáp, cầu ta giúp ngươi giải độc?"

Phùng Vận mấp máy đôi môi tái nhợt, "Nếu thế tử tiện tay thì…"

Hắn cười lạnh, "Mơ tưởng!"

Nghe hắn từ chối dứt khoát như vậy, lòng nàng hơi thả lỏng. Sự gần gũi ái muội này chẳng hợp với mối quan hệ giữa nàng và hắn; cả hai vốn ghét bỏ nhau, cứ xử lý mọi chuyện một cách thẳng thắn lại tốt hơn.

"Nếu thế tử không tiện, vậy có thể cho ta đi... giải quyết một chút không?"

Đôi mắt hắn liếc xéo, "Lại muốn giở trò? Nhịn đi!"

Phùng Vận thở gấp đến mức đôi mắt hạnh hút hồn kia như phủ một tầng sương mờ, trông vô cùng đáng thương. "Nếu thế tử không ngại ta làm bẩn xe ngựa của ngài, thì ta…"

eyJpdiI6IkRseFNLWHVjUDg5eExxRFI0ZzRIZGc9PSIsInZhbHVlIjoiY0lFbG9CT2FtOTNUdmNycDFSMm1NM2puU3JqTGlEV3VyT084VU9vb2tPRVNwalQzbytwWWtYWXFyQmdDaUhRa1wvQUVsTkYxdDJIYkhYSVZXaTkrbm5uOEdWaVFFeEZncldNTnRuZ1dWdFFkTGMwazVcL0V6c3IzU0RrTmljb2VtcFI3UUFxdkxSU1RPYzUwSzdEa3BqT2tvblpIbVJteWFldlNcL2JOSGx0NmZCZ1lHalRXczR3bzdrb2UxMHNPczZzb1cxZ29helhJUWZKd0tqSVlMWUxcL2ZSZGxzU09cL2VGTXVLS2RcL2VOTEd3TENkSWRON0VaMGJDc1FEYlE1UnkzNyIsIm1hYyI6IjU4MzM4NTdmNDM5NWVjMTYwZGZiZDFhMjcyZjk4ZTA4ODFiMDcwZjE0ZGQ5N2ZhZmE0YjY3NTUzMzY5YzdkM2IifQ==
eyJpdiI6Ind1MGx2SENNT0FFOTZXdjRRaExIcWc9PSIsInZhbHVlIjoiVkhkSks0alNJSGpOYkljbHhcL25zM2VFMFFIOUJCRWl1XC9mcXpSNDA1RmN6cmFPbWVjOUdmMU81SzR4R1ZpUnM2Y0x2V3ZSek9PUWFwcmNqNklkTVg5NmVuZHZ3anRRcmsrSjZhVzhuelJwNWJJXC9kNlRRNlhCd3hcL1JpMndaSXN4cVB5cHloSFZcLzJmV051Y05ISG10SlV4WlNnblRlb3E4SitsVnNTdG5DWGUwdjNycUZHWjlrclFCS3NyTnhQbUk1c2loRUwwWVhGU2RlNVl3dlA5cFlSZGExcjVtRUVEbEtQbW5nUlE3SEt5UHVHS055NFI1cFZraXRtMURTS0lDekZBUVBrT3FoT01mdmMxOVVIUGV4WjgyWDdjSzRFeDBCSzhicktPb05kTWpFcE1zdHZBK1R0cE9TdjRLeHZGVmw1V0lJbkFvQitZYTlickRhK0VvbGc9PSIsIm1hYyI6ImYyMmYzYjQ2ZWJmZmIwNmM5NTVmNjQ2MzQxODg4Yzg2ODJmOWZlYWI3ZDdiZTQ0MDBjNDhkNTcxYjYwODljMDUifQ==

Quả nhiên, vẻ mặt hắn đầy chán ghét, "Dừng xe."

Ads
';
Advertisement