Trường Môn Hảo Tế Yêu

Hắn lớn tiếng chất vấn.

Ngay sau đó, đã có người nhắc đến Bùi Quyết để áp chế:

“Các ngươi đến An Độ bắt người, đã được Đại tướng quân cho phép chưa?”

“Đúng vậy! Cũng không thèm hỏi xem, Trường Môn trang ở Hoa Khê có quan hệ thế nào với Bùi đại tướng quân. Các ngươi dám vượt mặt Đại tướng quân, tự ý phái binh vây bắt, đợi chịu quân pháp của Đại tướng quân đi…”

“Đại tướng quân?” Vệ Tranh cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, “Thiên tử phạm pháp còn phải chịu tội như dân thường, có Đại tướng quân làm chỗ dựa thì muốn làm gì cũng được sao?”

Y quát lớn, rồi thấp giọng nói với Ngao Chính, người đang vuốt bộ râu dài của mình:

“Đài chủ, ra lệnh đi.”

Ngao Chính nhìn thoáng qua người nhi tử đang giận dữ trừng mắt, vẻ mặt hơi do dự.

“Vệ tướng quân, ngàn vạn lần không được hành động nông nổi. Đợi gặp người hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói.”

“Đài chủ sợ sao?”

Vệ Tranh lại cười lạnh.

Y đương nhiên biết Ngao Chính đang bận tâm điều gì.

Nhưng y không tin.

Bùi Quyết đang ở đại doanh Hoài Thủy, cách đây gần trăm dặm, liệu có thể đến cái thôn trang đổ nát này chỉ để chống lưng cho một cơ thiếp nhỏ bé?

Chỉ là trò hù dọa mượn oai hổ mà thôi, y – Vệ Tranh – không thèm để vào mắt.

Thái hậu sai y đích thân dẫn binh đến đây bắt người, rõ ràng là để tạo cơ hội cho hắn lập uy.

Sao có thể phụ lòng Thái hậu được?

Dù có đắc tội với Bùi Quyết thì sao? Chỉ cần đưa người ra khỏi quận An Độ, chẳng lẽ Bùi Quyết lại dám mang đao vào cung Gia Phúc để đòi mạng y?

Nghĩ vậy, lòng kiêu ngạo của Vệ Tranh càng tăng lên.

“Người, ta nhất định phải mang đi. Đài chủ, ngài tự quyết định đi.”

Thấy Ngao Chính không nói gì, Vệ Tranh càng cười đắc ý, giọng điệu châm chọc:

“Đài chủ, người giám sát trăm quan, chẳng lẽ lại muốn thiên vị sao?”

Sắc mặt Ngao Chính sa sầm.

Ông ta chưa bao giờ cho rằng Vệ Tranh dựa vào bản lĩnh thực sự mà leo lên được vị trí này. Một kẻ dựa vào khuôn mặt như y, ngay cả xách giày cho tiểu cữu (em vợ) giỏi chinh chiến của mình cũng không xứng.

“Lời này của Vệ tướng quân, bổn quan nghe không thuận tai.”

Ngao Chính vuốt râu, nheo mắt nói:

“Nếu Vệ tướng quân có bằng chứng thực tế rằng bổn quan thiên vị làm trái pháp luật, chi bằng dâng sớ lên Kim Loan điện để kết tội bổn quan một cái tội không giữ đạo thần tử? Hà tất phải ở đây nói lời lộng ngôn?”

56- Ăn ý phản đòn.

Ngự sử trung thừa ở triều đình có thể cãi lý đến mức nước bọt tung bay, chèn ép bách quan, đúng là miệng lưỡi sắc bén, một võ tướng như Vệ Tranh làm sao là đối thủ được?

Vệ Tranh đành lôi Thái hậu ra làm lá chắn.

“Đài chủ đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta.”

Ngao Chính hừ lạnh, chắp tay nghiêm nghị nói:

“Bổn quan nhận lệnh xuất kinh, không cần Vệ tướng quân nhắc nhở, tự nhiên không phụ ý chỉ hoàng thượng.”

Sau đó lại liếc mắt nhìn y, với vẻ mặt như muốn nói “ngươi làm gì được ta”:

“Còn nữa, Vệ tướng quân cẩn thận lời nói. Nếu lại nói ra điều gì không đứng đắn, bổn quan không ngại sau khi hồi kinh sẽ dâng thêm một bản sớ nữa.”

Vệ Tranh giận đến mức muốn rút đao c.h.é.m lão già này tại chỗ.

Nhưng trước khi đi, Thái hậu đã đặc biệt căn dặn y: “Hành sự phải xem thời thế, không được lỗ mãng.”

Thế nên, cơn giận bị kìm nén lại, trút hết lên người A Lâu đứng cạnh. Y đạp một cú thật mạnh vào người hắn, sau đó mới quay lại chắp tay, vẻ mặt không cam tâm nói:

“Tại hạ không có ý gì khác, mong Đài chủ lượng thứ.”

Lời còn chưa dứt, y đã quay sang đạp thêm A Lâu một cú nữa.

“Đã là nữ lang quý giá nhà ngươi phải dậy từ giờ Mão, bản tướng đây đánh đến khi nàng ta tỉnh xem nàng ta ngủ được bao lâu...”

Cú đá ấy dồn toàn bộ sức lực, lập tức chọc giận đám bộ khúc của Mai Lệnh.

Trong đám đông, tiếng hét phẫn nộ vang lên như muốn liều mạng với Vệ Tranh.

A Lâu cố gắng hít một hơi, quay đầu lắc đầu với Khải Bính.

“Không được... đụng chạm... quan binh...”

Hai từ cuối cùng, hắn gần như không thể thốt ra, cổ họng tanh ngọt, miệng vừa hé đã phun ra một ngụm m.á.u tươi trước mặt mọi người.

“A Lâu!”

“Lâu quản sự!”

Cả sân náo động.

Cảnh tượng này làm đỏ cả mắt Mai Lệnh vệ, khiến Ngao Thất cảm thấy m.á.u nóng bốc lên tận đỉnh đầu.

“Đồ họ Vệ khốn kiếp, ta g.i.ế.t ngươi!”

Hắn vùng khỏi hai gã gia nhân Ngao gia đang giữ chặt, rút đao lao thẳng tới. Ngao Chính sợ đến nỗi run lên, vội dang tay chắn trước mặt hắn.

Đúng lúc này, cánh cửa chính của căn phòng đang đóng c.h.ặ.t bỗng mở ra.

Hai nha hoàn thanh mảnh, xinh đẹp bước ra trước, đứng hai bên cửa.

Ngay sau đó, hai hộ vệ cũng xuất hiện, chính là Tả Trọng và Kỷ Hựu.

Cả hai đứng hiên ngang, tay cầm đao, dáng người cao lớn, trông vô cùng đáng sợ.

Xung quanh bỗng chốc im bặt.

Vệ Tranh, Ngao Chính và đám cấm quân đều như ý thức được điều gì đó, không ai dám thở mạnh.

Quả nhiên, khi trong nhà lại phát ra tiếng động, mọi người đều trông thấy một đôi nam nữ cùng bước ra qua ngưỡng cửa.

Bùi Quyết đi trước, trong tay nắm c.h.ặ.t bàn tay mềm mại của một nữ lang mặc trang phục thanh nhã, dung nhan rực rỡ, như một đôi ngọc bích hoàn mỹ. Ánh mắt cả hai đều lạnh lùng, nhưng dưới ánh bình minh mờ ảo, lại toát lên khí chất thần tiên thoát tục.

Cả sân đều ngỡ ngàng.

Chẳng phải nói rằng chiến sự của quân Tấn nơi tiền tuyến đã căng thẳng đến mức không thể trì hoãn sao?

Là đại tướng cầm quân, sao Bùi đại tướng quân lại xuất hiện ở điền trang thôn Hoa Khê thay vì trấn giữ đại doanh Hoài Thủy?

Vệ Tranh chưa từng có cơ hội nhìn gần Bùi Quyết. Dù hắn chỉ mặc thường phục, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, Vệ Tranh đã biết, người này chính là đại tướng quân mà Lý Thái hậu luôn nhắc đến.

Kẻ tình địch gặp nhau, ánh mắt càng thêm hằn học.

Vệ Tranh trong lòng căm giận, nhưng không dám làm càn.

Khí thế uy nghiêm toát ra từ Bùi Quyết khiến hắn không thể không cúi đầu.

Vệ Tranh nghiến răng, giữa không gian yên tĩnh, khom người chắp tay:

“Thuộc hạ Vệ Tranh phụng chỉ đến bắt người, xin đại tướng quân cho phép.”

Bùi Quyết không nhìn hắn, chỉ đảo mắt qua sân:

“Bắt lại.”

Hai chữ đơn giản, nhưng như tiếng sấm vang dội.

Ngay lập tức, mấy hộ vệ bước tới bắt giữ Vệ Tranh. Đám bộ khúc của Mai Lệnh thì phấn khích hô vang “Tướng quân anh minh!”, trong khi đội cấm quân thường ngày ngang ngược ở kinh thành, nay đối mặt với quân Bắc Ung sát phạt nơi chiến trường, lại không dám nhúc nhích.

Vệ Tranh ra sức vùng vẫy, gào lên:

“Đại tướng quân, ngài có ý gì?”

eyJpdiI6ImlMRE9WVkZOQytodXBHa1NPNnR2a3c9PSIsInZhbHVlIjoidmU4QlgrZ3BwUkFcL3ZuQXU1cFlrblwva0htM2lXVjFIMFIyTnB2ZmFZUlhjTlBkQlpUdFBDa1RPdjF2OGl6b3NwNEtkT0RmZ0RuZEtNUUpWWUg0Z0p2emJwS1diakdubDBiU0tCdUZhRFdTb3ZWczFkbm0rRmZjZVB6eHFNRmpJNGVzTnNrckFVQnJuVHU0NjFzOXJRbzRtQUlIamFnSm9cLzNhNjh2WU11T0Y4PSIsIm1hYyI6IjQxNjdkZjllYjgzOTRjZDNkOTM1MDY1NTU2MzdkMWRjYzM5YjkzY2Y2NjZiZDJmYjEwYzA3ODQ2YzhjMDIzODUifQ==
eyJpdiI6Ikx0bFVoMlBaM2pMWTFFbzV3alZ6T0E9PSIsInZhbHVlIjoiXC9NbnM2aFliM3FKNTc0NFl2S3BrV0ZoR3k4eU4zTkJjRWJPclpcL0twalwvZE9OV3RQa1YybzJHNFlTTVRkVk5LenhGOUZIaUVtTk1OcWMxYWIwZ2F0S09sYUJRTVp1YVBPZlRTbFpKb0lQSTdjMlhURlpcL3RKU21ESmFvOERhRFwvTTVRK055QU9WSnEzZVgrdklkYnhwREt6cVIrSVI5eWppdGtiMUpvWXNielpyR1V1TDJITjlRN255SlZuTmJVeXpaUWVpZVdzenJ4ZFBXR25FdWtsVDZZcW9yY05wRCtmVnVLSVZWQVczVENUWlQ1eFhSZldpK1VPK0JFcmtMNEVCTWc4dzhpWHpjQ3ZFOWtZcW4xdGx6WGxvZG12QVZadEh1TEFQUTBCMmpkYjd0QTUzXC9kMHZPWnhiZnNzamI4XC9hRW1lRFFwTlk1RTdmcUhPb1liYVVNZz09IiwibWFjIjoiMjY0MzIzNmY4NTFjZDdhOTY4MzAxY2E2YjRiNTY3MWY1ZjliMWM4MWM4NTdiZGMyYzlmMjUzMWVkNTgyOTI1MyJ9

Phủ của hắn?

Ads
';
Advertisement