Trường Môn Hảo Tế Yêu

Ngao Thất: “A phụ, người đang nói gì vậy?”

Ngao Chính: “Ta đang nói, nữ lang nào tốt bụng, giúp ta yêu thương nhi tử bảo bối của ta một chút đi!”

60- Đêm tối hỏi hương.

Lần này, đám tùy tùng và cấm quân mà Vệ Tranh mang đến có đến hơn trăm người, vốn định áp giải toàn bộ người ở Trường Môn trang về Trung Kinh để trị tội. Ai ngờ, bây giờ bọn họ lại biến thành nông dân trên đồng, quả là điều không thể ngờ đến.

Người ở lại rồi, chuyện ăn ở trở thành vấn đề nan giải.

Bùi Quyết quả là cao tay, trực tiếp ra lệnh xử lý theo chế độ quân Bắc Ung.

Ruộng cằn đất khô? Được thôi! Cắm trại tại chỗ, nhóm lửa nấu ăn tại chỗ, không lẫn lộn với thôn dân Hoa Khê.

Có Bùi Quyết làm chủ, lại có cấm quân cày ruộng, Phùng Vận thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng khi trời vừa tối, nàng lại thấy bồn chồn.

Nàng cứ nghĩ sau khi giải quyết xong Vệ Tranh, thì đêm đến Bùi Quyết sẽ không tới nữa.

Ai ngờ, hắn không chỉ tới, mà còn đến sớm hơn thường lệ. Trời vừa chập tối, người trong điền trang còn chưa ngủ, hắn đã đến rồi.

“Nữ lang!” Tiểu Mãn nhìn thấy Bùi Quyết đi về phía nhà chính, liền chạy như bay vào phòng, vui mừng hớn hở gọi Phùng Vận:

“Tướng quân, tướng quân lại đến rồi.”

Phùng Vận mấy đêm không ngủ ngon, cả người gầy rộc. Cộng thêm việc trúng độc làm tổn hại thân thể, gần đây nàng trông rất tiều tụy. Lúc ăn tối còn bị Hàn bà bà ép uống một bát canh, no đến mức bụng căng cứng, nghe thấy lời này, nàng chỉ phát ra một tiếng “ợ”.

Tiểu Mãn vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp nàng, ân cần hỏi:

“Nữ lang không thích tướng quân tới sao?”

Phùng Vận cụp mắt:

“Các ngươi ra ngoài đi.”

Tiểu Mãn vâng dạ, cùng hai nha hoàn khác chuẩn bị lui ra thì Bùi Quyết đã bước vào, thần sắc bình thản như mọi khi.

“Còn cơm không?”

Thường ngày, hắn đến chỉ nằm ngủ trên sàn, không yêu cầu gì thêm. Nay đột nhiên hỏi cơm, Phùng Vận hơi bất ngờ.

Nàng ngẩn ra một lát, rồi ra hiệu cho Tiểu Mãn bằng ánh mắt.

“Còn chút canh xương hầm sen tuyết mà ta ăn thừa.”

Bùi Quyết không nói gì, ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi.

Thức ăn vẫn được giữ ấm trên bếp. Thực ra không phải đồ ăn thừa, mà là phần nàng cố ý để lại.

Ban đầu, nàng định mang qua nhà Diêu đại phu để cảm ơn. Nhưng lúc nãy Đại Mãn sang đó, lại phát hiện cả nhà Diêu gia đã vào thành, chưa về, nên nàng đành để nguyên trên bếp.

Tiểu Mãn dọn đồ ăn lên bàn, không dám ngẩng đầu:

“Tướng quân, mời dùng bữa.”

Bùi Quyết nghiêm chỉnh ngồi thẳng, vừa mở nắp bát canh ra, hương thơm nồng đậm đã lan tỏa khắp phòng.

Phùng Vận thấy hắn mặt không đổi sắc, uống canh cũng tao nhã vô cùng, bỗng dưng cảm thấy không quen.

Ở Nam Tề, những gia tộc danh giá rất chuộng vẻ ngoài thư sinh nho nhã ở nam nhân. Tại An Độ thành, rất nhiều lang quân lấy dáng vẻ trắng trẻo, thanh nhã làm đẹp. Nhưng Bùi Quyết thì không phải kiểu người đó.

Một tướng quân lăn lộn nhiều năm trong quân ngũ, có thể tao nhã đến đâu chứ?

Nếu kẻ thù đánh đến cổng nhà, e rằng cơm còn chưa ăn xong...

Nhưng Bùi Quyết trước mặt nàng lúc này, lại đúng là nho nhã lễ độ.

Giống như đang diễn cho nàng xem.

Cái bát sứ trắng nhỏ bé nằm trong bàn tay to lớn, đáng lẽ chỉ cần một ngụm là uống cạn, thế mà hắn lại từng muỗng từng muỗng dùng từ từ. Hắn không khó chịu sao?

Phùng Vận nhìn đến mức mắt cũng thấy đau:

“Tướng quân không ngon miệng sao?”

Bùi Quyết liếc nàng một cái.

Phùng Vận mím môi:

“Trời không còn sớm, ngài có thể dùng nhanh hơn một chút.”

Nàng không chịu được cảnh hắn chậm rãi ăn uống, cảm giác như đang xem mãnh thú dùng đũa ăn cơm, vừa bực mình, vừa sốt ruột. Nhưng vừa nói ra lời, nàng đã hối hận.

Hắn sẽ không hiểu nhầm rằng nàng muốn hắn ăn nhanh để đi ngủ chứ?

Không đúng! Hai người ngủ riêng, ngủ thì có làm sao?

Trong lòng Phùng Vận như có một trận gió bão, còn Bùi Quyết trước mặt vẫn giữ nguyên nét mặt, từ tốn ăn hết bát canh tuyết liên hầm xương với tốc độ khiến nàng ê răng, không phát ra một tiếng động nào.

Trong phòng im ắng đến nỗi... Phùng Vận nghe rõ nhịp tim mình đập.

Chờ đợi, thật là dài đằng đẵng...

Khó khăn lắm mới đợi hắn ăn xong, Phùng Vận khẽ ngáp một cái, thuận miệng hỏi với giọng khách sáo:

“Tướng quân, ngài đã no chưa? Có cần dùng thêm chút gì không?”

Bùi Quyết nhìn nàng, chỉ đáp gọn lỏn:

“Được.”

Phùng Vận ngẩn người, biểu cảm khó mà diễn tả.

Người ta chỉ hỏi qua loa khách sáo thôi mà, sao ngươi có thể coi là thật được chứ?

“Thôi vậy.” Bùi Quyết đặt bát đũa xuống, giọng nhàn nhạt:

“Thu dọn đi.”

Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, gọi Tiểu Mãn và Đại Mãn vào.

Trong lúc hai nha hoàn dọn dẹp, Bùi Quyết ra ngoài.

Một lúc lâu sau, hắn mới trở lại, tóc vẫn còn ướt, rõ ràng vừa rửa mặt chải đầu xong. Gương mặt vốn đã tuấn tú nay thêm phần rạng rỡ, làn da ánh lên vẻ tươi tắn. Đôi mày sắc nét cùng ánh mắt lạnh lùng tựa như chứa đựng lưỡi d.a.o bén, sắc thái ấy khiến người khác không khỏi nghẹt thở.

Đại Mãn nhìn đến ngẩn ngơ, khi lui ra đóng cửa còn không kìm được mà tham lam ngoảnh lại nhìn thêm một lần.

Ngay sau đó, Tiểu Mãn đã kéo nàng ta ra ngoài.

Phùng Vận thấy hết, nàng khẽ gọi:

“Đại Mãn.”

Hai tỷ muội dừng bước, quay lại nhìn nữ lang.

Phùng Vận nói:

“Đại Mãn, ngươi ở lại giúp tướng quân thay y phục.”

Nàng rất nhiệt tình, luôn sẵn lòng lo liệu cho tướng quân.

“Ra ngoài.”

Giọng Bùi Quyết khẽ khàng, mệt mỏi, không rõ vui buồn.

Nhưng ai quen hắn đều hiểu, không nghe lời thì sẽ bị xử lý ngay.

Phùng Vận phất tay cho hai nha hoàn lui xuống.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, căn phòng trở nên yên ắng.

Không gian không có gió, nhưng Phùng Vận lại cảm thấy ngột ngạt, tim đập loạn nhịp. Rõ ràng nàng vừa mới tắm xong không lâu, vậy mà lưng lại rịn mồ hôi, cơ thể dường như ẩm ướt và dính nhớp một cách vô lý.

Bùi Quyết đã giúp đỡ nàng nhiều như vậy, liệu giờ hắn có muốn yêu cầu gì để đổi lại không?

Phùng Vận đoán ý hắn, trong lòng không khỏi hồi hộp.

“Chuyện lần này, tất cả đều nhờ tướng quân chu toàn. Ngài đã cứu ta và đại ca, ân tình ấy Phùng Vận không bao giờ quên. Chỉ là... không biết tướng quân muốn ta báo đáp thế nào?”

Nàng ngồi bên mép giường, giọng dịu dàng mà chân thành.

Trên người nàng là bộ đồ ngủ mềm mại mỏng manh, không thể che giấu đường cong yêu kiều. Làn da trắng mịn như ngọc, tựa như thấm đẫm hương mai, mái tóc đen dài uốn nhẹ, vài lọn nghịch ngợm buông xõa, khiến nàng toát lên vẻ quyến rũ lười biếng, chẳng khác nào một đóa bạch liên tinh khiết mọc giữa trời băng tuyết, khiến người ta muốn nâng niu nhưng không dám với tới.

eyJpdiI6IjcyRjd0R00rb0NRNnk2Vks0NnVnc1E9PSIsInZhbHVlIjoiekRWY1l6anRZMXg2UmI3cjdzOVptMFpzSVJHXC9cL09yWUtMTDNvbjdaMENaNkxFaTd6K1MyTE50NTJEdFwvUytJUDB5WklqaGdoWkJUYXU3VUlPMmpRUkxNWXBzV0lMK3BaZGNxNnd4dlFvdzdHRkJYXC9wcGgyNCtrV0NFb1RoXC9NNDlQUnIrSjQyTlJDajZJR3N4ZTVjM2c9PSIsIm1hYyI6IjVlZDQ1NjZmOTBhM2JlM2Q0ZmUwZGU0ZjFkNzdjNGRhYmNlZjdlNDM2MzhmODJkMTZiYzVlYmY3Y2QyM2Q0NTMifQ==
eyJpdiI6IkpvVWtlZXBvQWZPa2wyd3Q5YXY5UkE9PSIsInZhbHVlIjoiTUtjUTZVR3Y2N3pJVVpzNzRlVWtIdys2aTFcL1dzdjZUWXVTMk1pNXV4UTZVZ08wZHVBZlYxM293RVZieXlyNUdUZ2toYmNhXC94dVNxNFwvbDJKbWlrUk5wMlUwU2RCRjcrUEt3cTlnVmdKR1ErZU1aWXo4OWlENXVcLzE5OU84dHpwSEtIWm1JOGVIditvblBxU1drTW5LaHpRZzcxZmtQN0FvSlFtREptSE1leUtXMVdCY3N1Q1ZuOFBSN0kwYVBvWG5tXC9xUnh3ZFgwMHlDaG9JVUVMTXBnekJyS2E0Ym83aWpTR05kVHRhNGZ3aDJiWGlqOVo3ejNPS3hFN05FdG8xM25NMVdyaTNBXC81ZFBSaUhDbU1meDE5UFVnNUpZWVwvTU1icHlkNjJJOU15NWZoXC9XRU8xekJzbEY2YzBaQkYrciIsIm1hYyI6IjkzZTU1ZDIyMWYyZmQ1NGMyYTVhMmJmYmYwNDMwZGUxODI1ODk3MzdjYjczY2NiNDkyNGU1ZDkyMmFkMTJlYWIifQ==

“Không cần. Ta và ngươi, mỗi người đạt được điều mình muốn là đủ.”

Ads
';
Advertisement