Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

“Căn cứ theo thành tích để xếp hạng ngắm pháo hoa!”, giám đốc Hoàng nói.  

 

Dứt lời, các đại lý xung quanh đều rất tự giác căn cứ theo thành tích mà vây quanh cô ta, cùng ngắm pháo hoa.  

 

Pháo hoa rất đẹp, nổ tung trên bầu trời của thành phố đêm.  

 

Đẹp đến nao lòng.  

 

Giám đốc Hoàng được một đám đại lý vây quanh, chẳng khác nào sao vây quanh trăng.  

 

Có rất nhiều đại lý tranh nhau nịnh nọt cô ta, thỉnh thoảng, bọn họ còn khen pháo hoa bên ngoài đẹp như thế nào.  

 

Thấy vậy, Tần Kiệt có hơi bất mãn.  

 

Bởi vì lúc này đây, chỉ có bàn số 20 của đại biểu trẻ tuổi là không cách nào tiến vào trong để quan sát.   

 

Trong đó có anh.  

 

Nếu tính theo thành tích, các đại biểu trẻ tuổi vẫn chưa đủ tư cách, cho dù có tiến lên cũng chỉ được xếp tít bên ngoài, căn bản không cách nào chen vào được.  

 

Cho nên, không thể nào tìm được vị trí tốt để ngắm pháo hoa.  

 

“Chúng ta qua đó xem!”, Tần Kiệt chủ động đưa ra đề nghị.  

 

“Hay là thôi đi! Không nghe thấy giám đốc Hoàng nói à? Phải có thành tích, chúng ta đều là người trẻ tuổi, lấy đâu ra thành tích!”  

 

“Đúng vậy đó, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây, đợi đến khi cuộc họp thường niên kết thúc, đừng tự làm mất mặt mình!”  

 

“Ừm! Có ăn có uống là đủ rồi!”  

 

…  

 

Có rất nhiều người không tự tin, không dám đi qua, bọn họ đều cho rằng đi qua đó chính là tự mình rước nhục.  

 

Tần Kiệt có hơi thất vọng với những người này.  

 

“Tào Bác, chúng ta cùng đi!”  

 

“Được không đó!”, Tào Bác có hơi nghi ngờ.  

 

“Chuyện là do người làm, có gì mà không được chứ? Đi thôi! Chúng ta đi qua đó! Hơn nữa, còn phải đi vào sâu bên trong nữa kìa!”, Tần Kiệt kéo Tào Bác đi.  

 

“Ha ha, đúng là đồ ngu!”  

 

“Đúng rồi, giám đốc Hoàng đã nói là dựa theo thành tích để sắp xếp vị trí, hai người bọn họ chạy qua đó xem thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn đòi đi sâu vào trong? Muốn tìm rắc rối mà!”  

 

“Còn phải nói! Cứ chờ xem, không bao lâu sau sẽ ôm mặt mo chạy về thôi!”  

 

“Ha ha, đến lúc đó, chắc là sắc mặt hai người họ đẹp lắm!”  

 

…  

 

Những người ở bàn số 20 mồm năm miệng mười bàn tán, mỉa mai.  

 

Lúc này, Tần Kiệt cùng Tào Bác đã đi đến vòng ngoài.  

 

Thật sự có rất đông người, bọn họ đã vây thành mấy vòng rồi.  

 

Tần Kiệt cùng Tào Bác đứng bên ngoài, mặc dù đã kiễng chân những cũng không đạt được tầm nhìn tốt.  

 

“Thấy chưa, đây là bọn họ nói muốn đi sâu vào trong nhìn đấy!”  

 

“Còn tưởng hai người họ lớn gan lắm cơ, đúng là mất mặt!”  

 

“Làm người vẫn nên biết thân biết phận thì mới được!”  

 

“Đúng, phải tự hiểu lấy mình mới tốt, ha ha!”  

 

…  

 

Những người trẻ tuổi ở bàn số 20 vừa ăn uống, vừa xem trò cười của Tần Kiệt và Tào Bác.  

 

“Tần Kiệt, hay là chúng ta về đi!”  

 

Tào Bác nhíu mày, không muốn tiếp tục giày vò.  

eyJpdiI6IjVLcGJQTE1xQ1VcL0QreEt6dWRWTkZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImM4NjF6RXNHWTZjb2YzdzUrZDM1ZytubDJEaEx4aEV4U0pmcnhXY2UwWmJSaG9YcjkrazNYRWlmVmNxRkxcL0lWIiwibWFjIjoiZDczN2I1NzIwZDc5OWFjYzBjZTI0ZjAzNTRhOTM1ZjE3ZWJhYTNlNjRiNWU5N2IzMWIyMWU0OTFmYTliMWEzZSJ9
eyJpdiI6IlFwa0lYYXNMcEpZRCtEMlE0cEJVU0E9PSIsInZhbHVlIjoic1A3Z0M5RUd5YkhGRGZMZ0lGbHA0UllFYXVvVEc3VVRMMkdLalwvUzd1S0NoeHA5NTlTME8zY3FxQ0txSklaQUZBQkI4cGRMYVFTUGEzbVBXTWMwSHI2MHB1R0Nrc0lQV1VjbFJidTBLOSt3NjdlbzJ4RSt3OUxoR0tVUWp0aUxCeWZjbzcrZjRicnR0UzlvajY5aUV3R2dLeit6aitTSHdkb1dHam1xRTZPeEwrWStVcHZWVUpGYlQzMFYyS0hsYjdrejZBcUFrTExnZUNORmllU0N4ZHlreXlGaFwvRFp5V1pPUG9xZXNjN1wvUHBnUllVRkczMmpnbGVsbEZ4T0xyNGVSckx4RXBHK2NNXC9tK01rOGZPdk5EWEw3RVwvUWZEOTJDXC9DK3VCOEpSaHBUYkpPVnVIYVNPZ0ZcL1ozZGNFYWFLbWdoMGhQZU52NHJrbElnSmVUclVRcHJRUW11RWdLemJsY3JzZTg5R2EyUHJ1WXFpMndzeHRQQ0pVTlRuUHI0VnNhUE5OQ2JqdnliMWVVaVFYSEJqVDZJdklpTWJMNTFmUFlkQ0FobktQWDQ9IiwibWFjIjoiMDIwYzc0MmRmYTZmYTVkYWQ3Mzg2MjJjNzMzZTIxMDFlOTI2YjA5YzU2ZDZjMDliMDdlMjU3ZGIxMmU4ODM5OSJ9

“Vào thế nào bây giờ? Có nhiều người như vậy?”, Tào Bác nói. 

Ads
';
Advertisement