Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

30 phút sau, trong một gian phòng khách sạn ở khu đô thị mới Nam Hồ.  

 

 

Cạch~  

 

Người phụ nữ lớn tuổi hơn Mao Hinh đập tay lên bàn, vô cùng tức giận.  

 

Bị một sinh viên xúc phạm trực diện.  

 

Mặc dù không nói bất cứ lời lẽ tục tĩu nào.  

 

Nhưng nói những điều như vậy trước mặt nhiều sinh viên thì rõ ràng là khôngcho Mao Hinh một chút thể diện nào cả.  

 

Tức chết đi được mà.  

 

"Hinh Nhi, em không thể đến cuộc thi hùng biện ngày mai!"  

 

"Hả? Chị Hoàng, làm vậy sao được?", Tôn Ngọc Phương lo lắng. Đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, đến lúc sắp bắt đầu lại thay đổi chủ ý, cuộc thi hùng biện biết phải làm sao?  

 

"Hừ! Có trách thì trách cậu học sinh ngỗ ngược của cô đó! Dù sao Hinh Nhi của chúng tôi cũng là một ngôi sao! Lần này về trường cũ chỉ cần 50 ngàn tệ phí cảm ơn đã là nể mặt trường đại học công nghiệp Hồ lắm rồi!"  

 

"Nhưng...", Tôn Ngọc Phương lo lắng.  

 

"Chị Hoàng, em cảm thấy mai vẫn nên đi thì hơn! Đừng làm khó Tôn Ngọc Phương!", Mao Hinh có chút không nỡ.  

 

"Không được! Không cần phải thương lượng chuyện này nữa!", chị Hoàng kiên quyết không đồng ý: "Nếu lần này dễ dàng bỏ qua, để người trong giới biết được, truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng em dễ bị bắt nạt!"  

 

"Trong tương lai sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư... đến bắt nạt em! Đến lúc đó phải làm như thế nào? Lẽ nào đều bỏ qua sao?"  

 

"Cái này...", Mao Hinh không biết nên nói gì mới được.  

 

Dù sao thì chị Hoàng nói rất có lý.  

 

"Ngọc Phương, tôi cảm thấy thế này, chị Hoàng nói rất đúng, chuyện cuộc thi hùng biện thôi nhé!", Mao Hinh nói.  

 

"Cái gì? Mao Hinh, cô cũng..."  

 

"Ngọc Phương, tình huống của tôi như thế nào, cô biết rất rõ, trước đây tôi phải chịu nhiều tiếng xấu! Tôi có được ngày hôm nay là nhờ vào sự dìu dắt của chị Hoàng! Nếu mở ra tiền lệ, sau này ở trong giới, tôi sẽ rất khó phát triển! Vẫn là thôi đi thì hơn, mai tôi không đến đâu!"  

 

"Nhưng cô yên tâm, chuyện này, tôi sẽ nói một tiếng với phía nhà trường! Cô sẽ không sao đâu!"  

 

Mao Hinh an ủi Tôn Ngọc Phương, cô ta hy vọng Tôn Ngọc Phương hiểu được sự khó xử của mình.  

 

"Được rồi!", chuyện đã đến nước này, Tôn Ngọc Phương cũng không còn lời nào để nói nữa.  

 

Muốn trách thì phải trách tên khốn Tần Kiệt đó, đang yên đang lành, đến phút cuối cùng lại ăn nói tầm bậy tầm bạ.  

 

Thật đúng là.  

 

Đây là thời điểm thuận lợi, vậy mà giờ đây lại ảnh hưởng đến thành tích của cô ta.  

 

Thật đáng giận mà.  

 

"Hinh Nhi, muộn rồi, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây!"  

 

Tôn Ngọc Phương có chút xấu hổ nên không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, đề nghị rời đi.  

 

"Ừ...! Để tôi tiễn cô".  

 

"Không cần đâu! Cô nghỉ ngơi đi!"  

 

Tôn Ngọc Phương nhanh chóng đi ra ngoài.  

 

Cạch~  

 

Cánh cửa được đóng lại.  

 

Sắc mặt chị Hoàng càng trở nên khó coi.  

 

"Hinh Nhi, lần này không thể đến một cách vô ích được!"  

eyJpdiI6Ilc3Zm10MlNCSHhabFRuQ1QxU0diMFE9PSIsInZhbHVlIjoiYXhqNDRhdHVGTUlRVFlhWGoyMXJpT1pUK3hqZ2FDVFltNmprb3FvUm5uaVprSnNvZ0xLdmZJbHFrSU90U3FwdiIsIm1hYyI6ImQxMjZlNzUwMDM3NWQ4OTQ5ZjI5ODY0Y2I5MzQ3NjllN2MxM2FlNjQ1MTBlMmQzMzljZGE4NDcxNmVkN2I2NzkifQ==
eyJpdiI6IjR3MWRtYlQranp4OFVGTDJiVXNWMXc9PSIsInZhbHVlIjoiR1JzYlwvb2pvZ0J4OUhvWGp5ZWQxMExLdWNqNEx5VU9OQ09DdTE1NEdUSWlVT2o5Z3F6YitNUjBJbXdZeUJvVHh2UHZaTDRtQ3RZZHRRWWhCZUJ3a3RcL2E1cjlzOWttSFVpXC9vcXFXM25NOWlDKzZITXg5NXRRTDh1RGtpNnRrNEVMNW5FTzFyRXZOMWpuUHQwbjZRaDk3QWsyT016Zjh6Y0JGVFZ4SnFITkRHdEtUMkc2MEpXR09VTVppb2tPVGhlVllqdFlYSzhRYndiWTlHdUtic2pTK2FyVVphQlhFXC9vVG5CQ2FENE5ORTg9IiwibWFjIjoiYWYxNzZhNDZjMzZhN2M4ZWZlMmVhMmMzOTcwMjkyN2U3NGVmMjk2NGFmNGYwOGVjODg4NWVjZTJjMDljNzE4NCJ9

Ads
';
Advertisement